Thời Thượng Tiên Sinh

Chương 33 :

Ngày đăng: 21:40 18/04/20


Đường Tiểu Ngữ cảm thấy bất đắc dĩ, bị cảm lẽ ra phải sờ trán chứ?



“Đi bơi không?” Khâu Tử Ngạn hỏi.



“Không đi.” Đường Tiểu Ngữ lắc đầu, “Lỡ bị người ta nhận ra thì làm sao?” Hơn nữa chỗ đó có nước, ngâm nước vào còn bệnh nặng hơn!



“Vậy đi xem phim.” Khâu Tử Ngạn tiếp tục nói, “Tôi có vé mời.”



“Phim gì?” Đường Tiểu Ngữ tò mò.



“Tuyệt thế thái giám!” Khâu Tử Ngạn nói.



“Phốc!” Đường Tiểu Ngữ không thèm nể mặt, bật cười.



“Này!” Khâu Tử Ngạn gõ gõ đầu cậu ta, “Có gì buồn cười chứ!”



Cái tên Tuyệt thế thái giám này nghe rất đáng mong chờ! Đường Tiểu Ngữ vui vẻ gật đầu, “Được, tôi đi.”



“Tôi không có đóng vai thái giám đâu!” Khâu Tử Ngạn vừa thay quần áo vừa nhấn mạnh, “Tôi diễn vai một đại hiệp chính nghĩa!”



“Ồ.” Đường Tiểu Ngữ hơi thất vọng.



“Hình như cậu rất hi vọng tôi diễn vai thái giám?” Khâu Tử Ngạn tức giận lấy tay nhéo mặt cậu ta.



Thật sự rất muốn! Đường Tiểu Ngữ mím môi liều mạng lắc đầu, nhưng vẫn không giấu được ý cười trong đáy mắt.



Vì thế cậu đã bị Khâu tiên sinh vứt xuống giường, hung hăng bạo dâm một phen!



Thọt lét là đê tiện nhất đó! Đường Tiểu Ngữ vừa cười vừa thét chói tai, nước mắt cũng chảy ra.



Sau một phen vật lộn đọ sức, Khâu Tử Ngạn đè lên người cậu ta, “Mệt quá.”



“Đứng lên coi!” Đường Tiểu Ngữ đẩy hắn, “Anh nặng quá!”



“Dám chê ông chủ của mình nặng, tháng này trừ hai đồng tiền lương!” Khâu Tử Ngạn chôn đầu vào cổ của cậu ta, giả chết, “Tôi ngủ đây!”



Sao lại thế này! Đường Tiểu Ngữ dở khóc dở cười.



Trên người thiếu niên mang mùi hương sạch sẽ trong sáng, không hề giống người trong giới giải trí. Khâu Tử Ngạn nhếch miệng cười, cảm thấy rất là. . . Thích!



Lúc đầu đối xử tốt với cậu ta là vì chú Đường đối xử tốt với mình; sau này, sự quan tâm đó đã dần dần trộn lẫn nhiều thứ khác. Cho dù cậu ta vẫn không chịu nói về quá khứ, hoặc không đoán trước được tương lai, mình cũng muốn dung nhập vào thế giới của cậu ta, bắt lấy trái tim của cậu ta.



Cậu nhóc vừa hiểu chuyện vừa đáng yêu và chu đáo như vậy, thật sự không muốn buông tay. . .



“Anh đè tôi thở hết nổi rồi. . .” Đường Tiểu Ngữ hấp hối.



Khâu Tử Ngạn bật cười, ôm cậu ta ngồi dậy, “Đi thay quần áo đi, buổi sáng rạp yên tĩnh hơn.”



Sau đó hai người lái xe tới rạp chiếu phim, phát hiện. . . Thật sự rất yên tĩnh!



Trong rạp chiếu phim to đùng chỉ có không đến mười người, trong đó bao gồm hai đôi vợ chồng già!



Thật sự quá không nể mặt!



“Có gì đâu, dù sao anh cũng không phải là diễn viên chính!” Đường Tiểu Ngữ an ủi hắn.
Trời ơi thèm quá đi! Bọn tôi cũng muốn ôm!



“Muốn đi ăn cơm không?” Đới An hỏi. “Không đi, tôi muốn về nhà nghỉ ngơi.” Tô Nặc ngáp, “Trong tủ lạnh có hoành thánh chị dâu tôi làm, lát ngủ dậy tôi nấu một tô là được rồi.”



“Tôi đã nấu thuốc rồi, ăn cơm xong cậu nhớ phải uống đó.” Đới An thiếu điều quỳ xuống đất ôm đùi hắn, “Làm ơn đừng đổ nữa.”



“Anh không theo tôi về nhà sao?” Tô Nặc hỏi.



“Cháu tôi thi đậu đại học, hôm nay trong nhà đãi tiệc.” Đới An nói, “Vì vậy phải về sớm một chút.”



“Nhớ chúc mừng nó thay tôi.” Tô Nặc lấy ra một cái đồng hồ trong cốp xe, “Cho quà nè.”



“Cảm ơn.” Đới An vô cùng cảm động!



Tô Nặc cảm thấy rất nôn nóng, nếu tối nay Đới An không ở nhà, mình có thể lén ra ngoài hẹn hò, từ “hẹn hò” này nghe thật quá tuyệt vời!



Lúc về nhà đã hơn sáu giờ tối, Tô Nặc gọi điện thoại cho Âu Dương Long, “Anh còn ở công ty hả?”



“Còn đang họp.” Giọng nói của Âu Dương Long có chút mệt mỏi, “Chắc phải tăng ca đến khuya.”



Tăng ca đến khuya. . . Tô Nặc nhớ tới một quyển tạp chí cẩu huyết mà mình đã từng đọc, đưa đồ ăn nóng đến cho người yêu lúc chàng mệt mỏi nhất, nghe cảm động quá đi mất! Vì thế Tô Nặc mở tủ lạnh, lấy nguyên liệu nấu ăn ra!



Mình thật sự quá chu đáo! Tô Nặc vừa đeo tạp dề vừa cảm thán! Sau đó đột nhiên nhận được điện thoại của anh hai, “Sao gần đây không về nhà?”



“Bởi vì em làm việc mệt mỏi quá!” Tô Nặc chột dạ, nói bậy nói bạ, “Không chỉ phải tăng ca mà còn phải thức đêm!” Thế nên không về nhà là chuyện rất bình thường chứ không phải em đang yêu có được không!



“Công ty bắt em tăng ca?” Hàn Uy vừa nghe liền nổi giận.



“Dĩ nhiên là không!” Tô Nặc 囧, “Là tự em muốn.”



“Ba ngày sau về nhà ăn cơm.” Hàn Uy rất thương em trai bảo bối, “Anh bảo chị dâu nấu canh xương bò cho em ăn.”



“. . . Cũng được.” Tô Nặc đồng ý, “Em còn có việc, cúp trước, tạm biệt anh.” Lỡ như dầu trong nồi khét lẹt rồi cháy luôn thì làm sao bây giờ, thiệt sốt ruột quá chừng!



Nghe tiếng tút tút trong điện thoại, Hàn Uy cảm thấy vô cùng kì quái. Bình thường đều ôm điện thoại nói lảm nhảm mấy tiếng đồng hồ, sao hôm nay lại khác thường như vậy?!



Là một người ăn hàng đủ chuẩn, Tô Nặc rất có trình độ trong việc nấu ăn, huống hồ đây là lần đầu tiên hắn nấu cơm cho Âu Dương Long, dĩ nhiên càng phải cố gắng nhiều hơn! Không chỉ có cá lăn bột chiên mà còn có cả sườn xào chua ngọt! Nếu không phải bởi vì hộp đồ ăn không đủ lớn, hắn còn định làm thêm món vịt bát bảo để nhấn mạnh sự chuyên nghiệp của mình!



Một tiếng sau, đồ ăn nóng hổi lấp đầy hộp đồ ăn ba tầng, Tô Nặc cảm thấy mình quả thật chính là thần bếp!



Lái xe đến dưới lầu Nhân Thụy, Tô Nặc gọi điện thoại, “Anh đang làm gì đó?”



“Anh còn đang họp.” Âu Dương Long cảm thấy vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, “Ngoan ngoãn nghỉ ngơi, chừng nào hết bận rồi anh gọi cho em, được không?”



Trong lòng Tô Nặc ngập tràn tình cảm, vừa định nói “em đang ở dưới lầu công ty”, chợt nghe Âu Dương Long nói, “Anh phải lên đài làm tổng kết rồi, bảo bối ngoan, anh cúp trước.”



Sau đó hắn thật sự cúp máy!



Tô Nặc 囧 囧, loại tình tiết này không khoa học gì cả!



Rõ ràng mình đóng vai chính, tại sao lại bị đối xử như nữ phụ hi sinh!



Tốn biết bao công sức để làm nam chính vui, kết quả lại bị ngó lơ. . . Đúng là quá thê thảm!