Thời Thượng Tiên Sinh

Chương 47 :

Ngày đăng: 21:41 18/04/20


Tuy rằng trong bồn tắm cũng rất tình thú, nhưng lo lắng đây là lần đầu tiên của Tô Nặc, Âu Dương Long vẫn dùng khăn tắm bọc hắn lên giường.



Đèn phòng ngủ mờ mờ ảo ảo, giường lớn mềm mại êm ái, đúng là rất thích hợp làm vài chuyện tốt đẹp!



Tô Nặc nằm trên giường, trong mắt ngập tràn bối rối, bởi vì hắn cực kì trong sáng, không có chút kinh nghiệm nào trong việc này!



“Bảo bối ngoan, anh sẽ làm cho em cảm thấy thật thoải mái.” Âu Dương Long hôn nhẹ lên môi Tô Nặc, tay phải di chuyển thẳng xuống, lướt qua chiếc eo mảnh khảnh và bụng dưới bằng phẳng, cuối cùng dừng lại ở nơi yếu ớt nhất.



“. . . Dời lại hôm khác được không?” Tô Nặc hồi hộp đến mức giọng nói cũng phát run, có ai lâm trận rút lui tệ hại như mình không!



“Không được.” Âu Dương Long tăng thêm lực tay, mở hai chân Tô Nặc ra thật to.



“Thôi chúng ta ngủ sớm đi!” Tô Nặc dùng sức đẩy hắn ra.



Âu Dương Long hoàn toàn không để ý, cúi đầu hôn lên má hắn.



“Anh muốn đọc sách không?” Tô Nặc bắt đầu đánh trống lảng!



“Không muốn làm?” Âu Dương Long dừng động tác, làm gì có ai cứ nói lảm nhảm vào những lúc như thế này.



Thật ra không phải là không muốn. Tô Nặc vòng tay lên cổ hắn, cảm thấy hơi tủi thân, “Em sợ.” Tuy rằng làm vậy vừa quá đáng vừa không hề có khí phách đàn ông nhưng mà tôi sợ thật đó! Tôi vẫn chưa chuẩn bị tâm lí!



Âu Dương Long ôm chặt hắn, “Có phải anh doạ em sợ không?”



Tô Nặc lắc đầu, vùi đầu vào bả vai hắn, “Em yêu anh.” Thổ lộ ngay thời điểm này đúng là vừa ngốc lại vừa manh!



Nghe giọng nói kéo dài của Tô Nặc, ngài giám đốc cảm thấy lòng mình như tan thành nước.



“Chúng ta uống một ly được không?” Tô Nặc không muốn làm hắn mất hứng, vì vậy muốn chuốc say bản thân để mình thông suốt hơn!



“Được, nhưng mà không cho em uống nhiều.” Sự kiện say rượu lần trước của Tô Nặc thật sự rất hãi hùng, đến bây giờ ngài giám đốc vẫn còn sợ! Hắn không muốn nghe giọng hát kinh khủng của Tô Nặc vào thời khắc quan trọng này! Chắc chắn phần dưới sẽ liệt luôn!



Rượu đỏ trong suốt rót vào ly có mùi trái cây rất nồng.



“Cạn ly.” Âu Dương Long lắc lắc ly rượu.



Tô Nặc cụng ly với hắn, sau đó ngửa đầu uống sạch.



Hầu kết xinh đẹp khẽ chuyển động, áo tắm từ từ rơi xuống, lộ ra tảng lớn da thịt trắng nõn, xương quai xanh tinh tế và đầu ngực đỏ nhạt. Hai mắt Âu Dương Long tối sầm, hắn đưa tay kéo người vào trong lòng, cúi đầu mớm một ngụm rượu cho Tô Nặc.



Tô Nặc không kịp nuốt, rượu đỏ từ khóe miệng chảy xuống ngực, hình ảnh vô cùng gợi cảm.



Âu Dương Long trực tiếp hôn xuống.



Dưới tác dụng của cồn và khoái cảm, Tô Nặc rốt cuộc cũng từ từ thả lỏng, để hắn tuỳ ý vùi đầu xuống người mình. Nơi yếu ớt nhất được an ủi, trong thoáng chốc như có dòng điện chạy xuyên qua cơ thể, Tô Nặc nhịn không được ngửa đầu rên rỉ, ngay cả vòng eo cũng bắt đầu run rẩy.



Khoảnh khắc cuối cùng, ngay cả linh hồn cũng bị rút đi.



Mọi thứ đều tốt đẹp.



Âu Dương Long nuốt xuống cái gì đó trong miệng, lấy ra thuốc bôi trơn và áo mưa trong túi.



“Anh. . .” Tô Nặc sững sờ nhìn hắn, lúc nào cũng mang theo trong người sao?!



“Đều là chuẩn bị cho em.” Âu Dương Long liếm sườn tai Tô Nặc, không còn bộ dạng lịch sự nho nhã như lúc trước.



“. . .” Tô Nặc né tránh theo bản năng, “Ngứa.”



“Anh muốn làm thế này từ lâu rồi.” Âu Dương Long sờ hông Tô Nặc, lật hắn nằm úp sấp trên giường.



Dưới bụng có gối đệm, tư thế bây giờ không cần nói cũng biết đáng xấu hổ bao nhiêu! Cả người Tô Nặc nóng rần, chỉ biết ôm chặt chăn không dám cử động.



Chất lỏng lạnh lẽo tiếp xúc với da thịt, cảm giác khá thoải mái, cho đến khi ngón tay và. . . Lúc tiến vào cuối cùng.



“Đau!” Tô Nặc đau đến suýt khóc, cảm thấy thân thể như bị xé rách.



Âu Dương Long cúi đầu hôn hắn, nhưng vẫn không dừng lại động tác.




“. . . Cái đó, drap giường. . . Anh cứ kệ nó đi!” Tô Nặc quá sợ hãi, vì vậy lỡ miệng giấu đầu hở đuôi. Lúc này nên xuất hiện một cánh cửa không gian đưa anh hai mình xuyên đến thời Đường Tống Nguyên Minh Thanh, Ngụy Tấn Nam Bắc triều cũng được luôn!



“Em lại quậy cái gì rồi?” Hàn Uy nhíu mày, quay lại tủ đồ cầm drap giường lên kiểm tra.



Tô Nặc vô cùng tuyệt vọng, bắt đầu tự hỏi có đập đầu vào bát cháo tự sát hay không.



“Thuốc gì đây? Em bị bệnh gì vậy?” Chất lỏng màu xanh trên drap giường có mùi thuốc nhàn nhạt, Hàn Uy quay đầu lại hỏi.



Tô Nặc giả chết.



“Nếu không nói anh sẽ dẫn em đến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ!” Hàn Uy ngồi xuống giường, sắc mặt vô cùng nghiêm túc.



Làm gì có anh hai nào lại uy hiếp em trai như vậy! Tô Nặc điên cuồng kháng nghị! Sau đó rầu rĩ nói, “Em bị trĩ.” Trời đất quỷ thần ơi cái cớ này đúng là không đỡ được!



Hàn Uy nhướng mày.



“Nếu anh dám cười em sẽ đoạn tuyệt quan hệ với anh!” Tô Nặc đỏ mặt, vô cùng muốn lật bàn!



“Anh không cười.” Hàn Uy sờ sờ đầu hắn, sau đó tựa vào tủ đồ cười suốt ba phút.



Đúng là không có tình người! Tô Nặc dựng thẳng ngón giữa.



“Có cần đến bệnh viện làm kiểm tra không?” Sau khi cười đủ, Hàn Uy bắt đầu nghiêm túc lo lắng cho em trai.



“Anh đừng hỏi nữa!” Tô Nặc thật sự muốn chui xuống dưới đất, cả người đều rúc vào trong chăn! Em! Không! Có! Bị! Trĩ!! Nhưng em không thể nói sự thật! Bởi vì sự thật còn khủng khiếp hơn! Vì vậy đành phải chịu nhục, đúng là quá thê thảm!



“Có gì đâu mà phải xấu hổ.” Hàn Uy rất muốn cười thêm lần nữa, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại.



“Chúng ta đổi đề tài đi!” Tô Nặc tức giận hét lên.



Hàn Uy cảm thấy buồn cười không thể tả, nuôi thú cưng nhỏ trong nhà cũng thích ấy chứ!



Trong tiếng cười sung sướng của anh hai, Tô Nặc hung hăng nhéo drap giường, đúng là sống không bằng chết! Nếu so với chồng yêu của mình thì anh hai thật là đáng ghét!



Trong Nhân Thụy, Âu Dương Long đang chuẩn bị đọc văn kiện, thư kí đột nhiên gõ cửa bước vào, “Giám đốc, tổng giám đốc Mục có chuyện tìm ngài.”



“Cứ nói tôi không có ở đây.” Âu Dương Long bình tĩnh trả lời.



“Vô liêm sỉ vừa vừa thôi!” Giọng của Mục Thu truyền đến.



Thư kí ngượng ngùng nói, “Tổng giám đốc Mục đang đứng ngay sau lưng tôi.”



. . . . .



Ngài giám đốc đành phải mời hắn uống một ly trà lài.



“Chỗ này cũng không tệ.” Mục Thu đứng trước cửa sổ cảm thán, nhìn dãy nhà cao tầng mọc lên như nấm, cảm thấy dòng máu thương nhân trong lòng sục sôi!



“Nửa tiếng sau tôi có hẹn, có gì thì nói mau đi.” Âu Dương Long vô cùng lạnh lùng!



“Tôi có một ý tưởng rất hay.” Mục Thu ngồi xuống đối diện hắn, “Bảo đảm chú em nghe xong nhất định sẽ cảm thấy hứng thú!”



“Tặng hoa hồng hay đàn piano?” Âu Dương Long khinh bỉ nhìn hắn.



Mục Thu ngẩn ra, “Hoa hồng với đàn piano là gì?”



“Cách theo đuổi Chung Ly Phong Bạch chứ gì nữa, chẳng lẽ chú đã nghĩ ra được chiêu nào mới?” Âu Dương Long nhàn nhã uống một ngụm cà phê, cảm thấy tốc độ của hai bên chênh lệch quá nhiều, đúng là chẳng khác gì hỏa tiễn đua với xe bò.



“Suốt ngày cứ nghĩ bậy nghĩ bạ.” Mục Thu nhìn hắn bằng ánh mắt khinh thường, “Bây giờ là giờ làm việc, tôi muốn bàn kế hoạch mở một nhà hàng trong trung tâm thương mại của Nhân Thụy, đàn piano với hoa hồng là cái gì?” Làm việc chẳng nghiêm túc gì cả!



. . . . .



Nhìn ánh mắt khinh thường của Mục Thu, ngài giám đốc nhịn không được văng tục trong lòng! Bên ngoài thì bình tĩnh bẻ cong cái muỗng!



Có phải muốn đánh nhau không!