Thời Thượng Tiên Sinh
Chương 48 :
Ngày đăng: 21:41 18/04/20
Ngài giám đốc là điển hình của anh tuấn ôn nhu công, vì thế cho dù đang bàn công việc với Mục Thu cũng không quên gửi tin nhắn cho Tô Nặc, nhắc nhở hắn phải uống thuốc và nghỉ ngơi cho thật tốt.
“Đủ rồi đó!” Mục Thu tức giận kháng nghị, khoe cho ai coi đây!
Ăn vào miệng rồi thì giỏi lắm à!
Tuy rằng thật sự rất giỏi!
Nhưng cũng đừng có dùng ánh mắt như nhìn loser nhìn tôi!
*loser là tác giả ghi trong bản gốc.
Đúng là chọc tức chết người ta mà!
“Phía tây lầu một, vị trí này không tệ.” Mục Thu định kéo đề tài về công việc để tránh mình ghen quá sẽ nhịn không được đánh hắn.
“Chỗ này không cho thuê.” Giám đốc Âu Dương vẫn còn nhớ chuyện vừa rồi bị Mục Thu dè bỉu, không hề quân tử chút nào.
“. . . Tại sao?” Mục Thu cảm thấy khó hiểu, “Nơi này không nhận đầu tư à?”
“Có, nhưng tôi không muốn nhận chú.” Âu Dương Long nói thẳng.
Mục Thu bị hắn chọc nghẹn họng, lập tức nổi giận nói, “Tôi đang bàn chuyện đàng hoàng!”
“Nhưng tôi không muốn bàn.” Âu Dương Long thản nhiên trả lời.
Đúng là muốn ăn đập mà! Mục Thu nghiến răng nghiến lợi, điểm nộ khí bắt đầu tăng vọt, sau đó ầm một tiếng bốc cháy!
*điểm nộ khí: trong game, khi bị tấn công hoặc chết thì sẽ nhận được điểm nộ khí, khi điểm nộ khí đầy, có thể sử dụng kĩ năng nộ khí (tăng 50% lực sát thương).
Đàn ông mà gặp tình huống này thì nhất định sẽ đánh nhau!
Vì thế hai người đàn ông lạnh lùng anh tuấn khí phách trong mắt người ngoài bắt đầu vứt bỏ hình tượng, xông lên đánh đối phương, trong phút chốc mùi thuốc súng tràn ngập văn phòng, ấu trĩ đến mức không biết nói thế nào.
Sau một tiếng “rầm” động trời, ngài giám đốc tức giận gào lên, “Sao con chuột của ông nát rồi!”
Tổng giám đốc Mục cũng nổi khùng, “Ai bảo dùng nó đập lên đầu tôi!” Lại còn không biết xấu hổ nói ra!
. . . . .
Trong phòng bếp vang lên tiếng xắt rau, Mục Thu rất to con, vì vậy hình ảnh này không hài hòa chút nào, nhưng lại làm cho người ta càng cảm động.
Chung Ly Phong Bạch mở miệng vài lần nhưng vẫn không nói được câu “tôi phải ra ngoài anh về đi”, ngược lại còn suýt chút nữa cắn trúng lưỡi, đúng là bực mình hết sức!
“Đạo diễn Chung.” Dạ Phong Vũ gọi điện thoại sang, “Có cần tôi tới đón anh không?”
“. . . Tôi, tạm thời tôi có chút việc.” Chung Ly Phong Bạch liếc nhìn Mục Thu trong nhà bếp, “Chúng ta hẹn lại lần khác đi, xin lỗi.”
“Không sao.” Dạ Phong Vũ cười ôn hòa, “Vậy lần khác nhé.”
Sau khi cúp điện thoại, Chung Ly Phong Bạch vùi đầu xuống ghế sô pha.
Lẽ nào mình phải uống thuốc thật, sao mình có thể huỷ hẹn với Dạ Phong Vũ vì Mục Thu! Người ta là Dạ Phong Vũ đó! Hoàng tử lịch lãm Dạ Phong Vũ! Dạ Phong Vũ được cả trăm ngàn fan tôn thờ! Chuyện này không hợp lí!
“Em có ăn gừng không. . . Em không sao chứ?” Mục Thu vừa bước ra khỏi nhà bếp thì thấy Chung Ly Phong Bạch đang đập đầu xuống sô pha, vì thế bị doạ sợ.
“Anh cứ mặc kệ tôi đi.” Chung Ly Phong Bạch cảm thấy không còn chút sức lực nào, tiếp tục vùi đầu xuống dưới đệm.
“Sao anh có thể mặc kệ em được.” Mục Thu kéo hắn ra, “Em sao rồi?”
Chung Ly Phong Bạch ngồi trên sô pha nhìn hắn, trong lòng không biết là tư vị gì.
Trong mắt Mục Thu tràn ngập tình yêu và sự quan tâm, có ngu cũng nhìn ra được tình yêu sâu đậm của hắn.
Loại ánh mắt này. . . Thật sự không đỡ được. Đầu óc Chung Ly Phong Bạch trống rỗng, vì thế đơn giản nhắm mắt lại!
Ai đã từng xem phim truyền hình đều có thể đoán được sau khi nữ chính nhắm mắt, nam chính nên biết phải làm thế nào.
Mục Thu cũng không ngoại lệ.
Mặc dù không rõ tình huống cho lắm nhưng phải biết tận dụng thời cơ!
Vì thế hắn quyết đoán cúi đầu, hôn lên cánh môi mềm mại kia.
. . . . .
Mẹ nó mẹ nó! Một tiếng ầm rền vang, Chung Ly Phong Bạch lập tức chết cứng, tình tiết ngược đời gì thế này?!