Thời Thượng Tiên Sinh
Chương 52 :
Ngày đăng: 21:41 18/04/20
Từ lúc vừa chào đời, Hàn Uy đã rất là ngầu rồi! Có thể do sữa của mẹ Hàn rất chất lượng, tốc độ phát triển của hắn cực kì nhanh! Cục cưng nhà người ta còn đang bò, hắn đã có thể lắc lư đi từ đông sang tây.
Năm bốn tuổi, Hàn Uy mặc quần yếm đánh người lần đầu tiên, phải nói là ngầu hết biết.
Nhà bình thường mà có con như vậy nhất định sẽ cảm thấy rất đau đầu, nhưng Hàn gia không phải là gia đình bình thường! Bố Hàn nhìn vết thương trên mặt con trai, câu thứ nhất không phải là trách mắng mà là hỏi con có đánh thắng không?!
“Thắng!” Hàn Uy vẫn chưa mọc đủ răng, quần áo dính đầy bụi đất, đầu tóc bù xù như ổ gà, nhưng vẫn ngầu hết chỗ chê.
Bố Hàn cười to, ôm con trai đi thay quần áo.
Thật đúng là không biết nên nói gì!
May là mẹ Hàn có tấm lòng nhân ái bao dung, bà vẫn chăm chỉ dạy con trai cách làm người, nhờ thế Hàn Uy mới không có đi sai đường, ngoại trừ hơi nóng nảy một chút thì không có khuyết điểm lớn nào.
Năm mười một tuổi, chiều một hôm Hàn Uy được bảo mẫu đón về nhà, sau đó chở đến bệnh viện thăm em trai mới sinh.
“Không phải em gái hả?” Hàn Uy có chút thất vọng, em gái mặc váy có vẻ dễ thương hơn.
“Em trai cũng tốt mà.” Bảo mẫu dỗ hắn, “Sau khi em lớn lên con có thể chơi trò cảnh sát với em!”
Ôm hi vọng tốt đẹp “sắp được chơi trò cảnh sát với em trai đáng yêu”, ai ngờ lúc tới bệnh viện, Hàn Uy chỉ trông thấy một đứa bé nhăn nheo được bao bọc trong lớp chăn đỏ thẫm, quả thật xấu đến mức không dám nhìn thẳng.
. . . . .
“Em con đâu?” Hàn đại thiếu gia bình tĩnh dời ánh mắt, nghiêm túc nói.
“Ở đây nè.” Mẹ Hàn chỉ chỉ chăn đỏ, cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Hàn Uy suýt bật ngửa, hắn đau đớn khiển trách nói, “Mẹ không sinh em gái thì thôi, sao lại sinh thằng em trai xấu như vậy!”
“Phốc.” Bố Hàn phun ra một ngụm nước.
“Không được nói em con như vậy!” Mẹ Hàn giáo dục con trai, “Con là anh hai lớn, phải biết yêu thương em nhỏ!”
Con không muốn yêu thương nó chút nào hết! Hàn Uy buồn bực duỗi ngón tay chọt chọt khuôn mặt bánh bao của em trai.
Tiểu Tô Nặc mới sinh không lâu mở to mắt, dùng bàn tay nhỏ bé bắt lấy ngón tay anh hai.
“Con xem, em rất thích con.” Mẹ Hàn chọc con trai.
Bàn tay nhăn nhúm nhỏ xíu cầm tay mình, ngoài ra còn rất múp míp và mềm mại. Nhìn ngón tay nhỏ nhắn kia, Hàn Uy đột nhiên cảm thấy hơi xiêu lòng, cái vật nhỏ này là em trai của mình đó!
Tuy rằng nó xấu đau xấu đớn nhưng mà. . . Vẫn rất là ngoan!
Hàn Uy lẩm bẩm một hồi, miễn cưỡng tiến hành bắt tay làm quen với em trai.
Vậy cũng mừng.
Tô Nặc lau sạch bụi trên di ảnh của ba mẹ, hai mắt rưng rưng.
Sau này anh hai nhất định sẽ sống thật hạnh phúc!
Hôn lễ của Hàn Uy tổ chức ở một hòn đảo ngoài biển, chỉ mời bạn bè và người nhà thân thiết nhất, vừa lãng mạn vừa ấm cúng.
Tô Nặc mặc lễ phục phù rể màu trắng, vừa khóc vừa lôi kéo anh hai, cảm khái nói, “Rốt cuộc anh cũng lập gia đình rồi, vất vả quá đi mất, hiếm khi tìm được chị gái không chê anh xấu, anh phải đối xử tốt với người ta đó!”
“Cút!” Hàn đại thiếu gia hồi hộp quá độ đá em trai lên sô pha.
“Anh có vợ quên em!” Tô Nặc kháng nghị, “Đúng là đồ vô lương tâm!”
“Quậy nữa coi chừng anh trừ tiền tiêu vặt của em!” Hàn Uy tức giận nói.
“Em không sợ.” Tô Nặc cảm thấy cánh nhỏ của mình rất là cứng, “Em đã kí hợp đồng với công ty, bây giờ em là người có việc làm rồi!”
Hàn Uy rất muốn nói cho em trai biết thật ra ông chủ của em là bạn tốt của anh, lẽ ra hắn đã tới dự hôn lễ làm phù rể nhưng vì không muốn bị em nhận ra nên đành phải đau khổ ở nhà đấy!
“Hơn nữa em sẽ lập tức dọn ra ngoài!” Tô Nặc nhìn trời cười như điên.
Hàn Uy hít một hơi thật sâu, “Đó là nhà anh mua cho em!”
Ai thèm quan tâm chứ! Tô Nặc khinh thường, sau đó vui vẻ nghĩ, quan trọng nhất là mình đã được tự do! Tự do là một chuyện rất đáng ăn mừng!
Tiếng chuông trong giáo đường vang lên, nắp rượu sâm banh được mở ra, dải băng giữa không trung rơi xuống, bầu không khí tràn ngập mùi hương thơm ngát.
Tô Nặc cầm nhẫn, nhìn anh hai và chị dâu đứng trong đám người ôm hôn, cảm thấy cái mũi lên men.
Nếu cha mẹ trên trời có linh, hôm nay chắc chắn cũng rất vui mừng.
Thật hạnh phúc biết bao. . .
___________________
*年糕 (Nian Gao/Chinese New Year’s Cake)
Có nhiều loại, loại này là kiểu Quảng Đông.
Đây là kiểu Thượng Hải.
Còn cái mà mẹ Hàn so sánh với Tô Nặc chắc là kiểu này (dù không biết là kiểu gì)