Thời Thượng Tiên Sinh

Chương 56 :

Ngày đăng: 21:41 18/04/20


Tô Nặc bị chuyện “chồng đẹp trai của mình ăn dấm chua với Khâu Tử Ngạn” làm choáng váng, cảm thấy còn kinh hoàng hơn Loạn thế tình triền!



“Em không có thích hắn!” Tô Nặc thật sự hết biết nói gì, sao mình có thể thích cái tên cơ bụng đó chứ chuyện này còn hơn cả khoa học viễn tưởng nữa! Phải nói là phim kinh dị cấm trẻ em dưới mười tám! Đáng sợ hơn cả hồn ma giữa đêm khuya!



“Có vài việc em cần thời gian nghĩ kĩ hơn.” Âu Dương Long xoa mặt Tô Nặc, động tác vô cùng thân thiết, đầu ngón tay mang đến cảm giác lành lạnh.



Em không cần thời gian, em chỉ cần anh thôi! Tô Nặc cảm thấy mình sắp bất tỉnh, phương thức tư duy của chồng mình quá thần thánh rồi! Chuyện này không khoa học! Vì thế hắn vội vàng hét lên, “Em đâu có chú ý tin tức của hắn!” Đôi khi trong tình yêu cần phải nói dối một chút! Trong phim cũng hay xuất hiện tình tiết này!



Nhưng sự thật phũ phàng hơn phim nhiều, Âu Dương Long cười khổ, “Anh. . . Anh xin lỗi, lần trước em để lại dấu vết trong máy tính của anh.”



Trời đất quỷ thần ơi! Trong lòng Tô Nặc lập tức dâng lên dự cảm xấu, “Dấu vết gì?” Lần trước mình tới nhà anh ấy chỉ vào trang cá nhân và. . . Thôi rồi, Hang ổ của yêu nghiệt nhỏ đầu hói, đây nhất định không phải là sự thật! Nghĩ tới những câu độc ác đáng khinh và hình đại diện, Tô Nặc trợn mắt há mồm không nói được lời nào, chỉ có thể tưởng tượng ra hình ảnh thảo nê mã chạy như điên trên sa mạc!



*Thảo nê mã đã từng được giải thích ở cuối



Đúng là tự gây nghiệt không thể sống!



*tự làm tự chịu.



“Em là một người rất tốt.” Âu Dương Long xoa đầu Tô Nặc, giọng nói khản đặc.



Sao lại phát thẻ người tốt cho em! Tô Nặc không biết dùng từ gì để miêu tả nỗi kinh hoàng của mình! Dựa theo lệ thường, câu tiếp theo chắc chắn là “vì vậy em xứng đáng với người đàn ông tốt hơn”! Đây là cuộc sống chứ không phải tiểu thuyết, đừng có cẩu huyết như vậy! Thật sự không thể đỡ được!



May là ngài giám đốc không phải nam chính trong phim thần tượng, không nói ra mấy lời thoại dở hơi như thế.



Nhưng cũng không khá hơn là bao!



Âu Dương Long nhìn hắn, “Chờ đến khi em hiểu rõ, chúng ta bàn bạc lại sau.”



“Em hiểu rõ rồi mà!” Tô Nặc cảm thấy vô cùng tủi thân, loại tình tiết lệch khỏi quỹ đạo này không khoa học!



“Anh chờ em trở về từ châu Âu.” Âu Dương Long thay hắn mở cửa xe.



Tô Nặc không nhịn được bật khóc, “Em thật sự không có quan hệ gì với Khâu Tử Ngạn hết, anh tin em đi có được không.”



“Anh chỉ muốn cho em thêm thời gian để suy nghĩ.” Âu Dương Long lau nước mắt cho Tô Nặc, “Ngoan, đừng khóc.”



“Em thật sự không có thích hắn, em chỉ thích anh thôi.” Tô Nặc hoàn toàn không biết nên giải thích như thế nào!



“Em thích anh đối xử tốt với em, yêu thương em nuông chiều em, dẫn em đi ăn có phải không?” Âu Dương Long hỏi.



Hai mắt của Tô Nặc ướt đẫm, hắn ngây ngốc gật đầu, trong lòng tự nhủ chứ còn gì nữa! Chẳng lẽ em lại thích anh đánh em mắng em ngược đãi em, em đâu có máu M!



“Cho dù không có anh cũng sẽ có người khác nguyện ý đối xử tốt với em, thậm chí còn tốt hơn anh.” Âu Dương Long nhìn hắn.



“Vậy thì sao?” Tô Nặc hỏi lại.



“Cả đời là một khoảng thời gian rất dài, anh không muốn em hối hận.” Âu Dương Long dựa lưng vào ghế, “Chúng ta. . . Suy nghĩ thêm một chút đi.”



Tô Nặc sửng sốt, ngẩn người nhìn khuôn mặt của ngài giám đốc.



Âu Dương Long nhắm mắt lại.



Ba phút sau, cửa xe bị đóng cái rầm, Tô Nặc không quay đầu lại mà chạy thẳng ra ngoài.



Âu Dương Long siết chặt tay lái.



“Cậu vẫn còn ở dưới bãi đỗ xe?” Sau khi nhận được điện thoại, Đới An cảm thấy rất 囧 囧, “Tôi lái xe về mất rồi!” Không phải lúc nãy nói đi ăn cơm với bạn sao?



“. . . Tôi, người đó đột nhiên có việc bận, anh có thể quay về đón tôi không, tôi không có mang theo ví tiền.” Tô Nặc ngồi xổm trong toilet, trông cực kì đáng thương.



“Chờ tôi mười phút.” Đới An nghe được sự khác thường trong giọng nói của Tô Nặc, vì thế lập tức quay trở về.



Sau đó hắn nhìn thấy hai mắt Tô Nặc sưng như mắt thỏ, tóc như ổ gà, trên bộ âu phục sáng màu còn chút nước đọng lại —— Đó là do lúc rửa mặt không cẩn thận làm nước bắn lên! Tóm lại trông cực kì chật vật, hoàn toàn không giống phong cách hoàng tử sạch sẽ lạnh lùng ban nãy!



“Tôi núp trong toilet nãy giờ, không có bị phóng viên chụp.” Nhìn vẻ mặt kì quặc của Đới An, Tô Nặc nhỏ giọng giải thích.



“Tôi không có sợ cậu bị chụp.” Đới An rút khăn tay ra lau nước cho hắn, cảm thấy vô cùng tức giận, “Ai đã làm cậu ra nông nỗi này?” Tên đó chán sống rồi phải không!



“Không có ai làm gì tôi hết.” Tô Nặc ho vài tiếng.



“Khóc đến như vậy mà còn bảo không có ai làm gì!” Đới An hiếm khi tinh vi như vậy.



“. . .” Tô Nặc lau nước mũi, “Lái xe đi.”



“Tôi là người đại diện của cậu, tôi có quyền được hỏi!” Đới An rất kiên quyết.



“Anh để tôi yên tĩnh một chút được không?” Tô Nặc nhắm mắt lại, đầu óc rối như tơ vò!



Đới An rất lo lắng nhưng lại không thể mở miệng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!



Sau khi đưa Tô Nặc về nhà, Đới An vẫn cảm thấy không yên lòng, nhưng tối nay có cuộc họp rất quan trọng, vì thế đành phải gọi điện thoại cho Hàn Uy.



“Là cậu?” Hàn Uy rất bất ngờ.



“Xin lỗi, tôi biết tôi không nên tùy tiện quấy rầy anh, nhưng hiện giờ tâm trạng của Nặc Nặc rất xấu, tối nay tôi lại không thể ở bên cạnh cậu ta, không biết anh có rảnh không?” Đới An cẩn thận hỏi.



“Tâm trạng rất xấu là thế nào?” Hàn Uy nhíu mày.



“Hôm nay sau khi hoạt động kết thúc, Nặc Nặc nói muốn đi gặp bạn, ai ngờ lúc tôi đang trên đường về, cậu ta lại gọi điện thoại cho tôi.” Đới An cố gắng giải thích ngắn gọn, “Lúc tôi quay lại đón, hình như cậu ta đã khóc.”



“Khóc?” Hàn Uy lập tức nổi giận, “Cái người bạn kia ăn hiếp nó?”
“Cô bé này tốt lắm, nhất định hơn hẳn con nhỏ đã chia tay em!” Hàn Uy nói chắc như đinh đóng cột.



“Anh để em yên tĩnh một chút đi.” Tô Nặc nói.



“. . .” Người làm anh chỉ hận không thể chui vào đầu em trai rống giận!



Sao lại cố chấp như thế!



Bữa cơm kết thúc trong thất bại, về tới nhà Tô Nặc liền nhốt mình vào phòng ngủ, bỏ cả bữa trà chiều luôn!



“Baba hư, Voldemort!” Hàn Tiểu Hi vừa ăn bánh bích quy vừa mắng Hàn Uy, “Ba làm anh hai giận rồi!”



“Ba của con là Ultraman, không phải Voldemort! Còn nữa, đó là chú của con, không phải anh hai!” Hàn Uy không biết đây là lần thứ mấy mình giáo dục đứa con gái ngốc này. Đúng là y chang Tô Nặc ngày xưa!



“Đi xin lỗi!” Hàn Tiểu Hi đá ghế.



Thật là. . . Không có nhân quyền mà! Lão đại xã hội đen Hàn tiên sinh bưng bánh bích quy gõ cửa, “Nặc Nặc, ra ăn tráng miệng đi.”



“Không ăn.” Tô Nặc chưa bao giờ thấy nhớ ngài giám đốc như lúc này, cảm giác đầu mình sắp nổ tung!



“Anh hai chỉ nghĩ cho em thôi.” Hàn Uy đẩy cửa bước vào, ngồi xuống giường bất đắc dĩ nói.



“Em biết.” Tô Nặc xoay người nhìn hắn, hai mắt đỏ lên, “Em không có giận anh, xin lỗi về việc trưa nay.”



“Ngốc quá.” Hàn Uy bật cười, xoa đầu em trai, “Vẫn còn thích bạn gái trong nước phải không?”



Tô Nặc do dự một chút, sau đó khẽ gật đầu.



“Vậy đi tìm người ta đi.” Hàn Uy kéo hắn ngồi xuống, “Nếu việc gì em cũng giấu trong lòng thì sao cô ấy biết được.”



“Anh.” Tô Nặc cắn răng, nhắm mắt lại, “Em có chuyện muốn nói với anh.”



“Chuyện gì?” Hàn Uy hỏi.



“Bây giờ tâm trạng của anh ổn chứ?” Mười giây sau, Tô Nặc mở to cặp mắt đáng thương hỏi.



Hàn Uy dở khóc dở cười, “Xem ra chuyện này không hay rồi.”



“Đại khái bằng khoảng một trăm củ cà rốt.” Tô Nặc lo lắng ôm gối đầu.



“Nói đi.” Hàn Uy nói.



“. . . Anh không được giận đâu đó.” Tô Nặc đánh phủ đầu trước, “Chuyện này hơi. . . Chấn động.”



“Bạn gái cũ của em có thai?” Hàn Uy hỏi.



Tô Nặc thiếu chút nữa sặc nước miếng của chính mình, “Không có!”



“Bạn gái cũ của em là phụ nữ đã có chồng?” Hàn Uy hít sâu một hơi.



“Anh nói gì thế!” Tô Nặc giận.



“Vậy mấy cái còn lại chắc không hề gì.” Hàn Uy trở về bộ dáng hiền hòa, “Nói đi.”



“Em. . . Tối nay em muốn ăn xíu mại tôm.” Tô Nặc vô cùng không có bản lĩnh.



Hàn Uy thật sự không biết nên dùng biểu tình gì đối mặt với em trai.



Được rồi, dù sao chết sớm chết muộn cũng phải chết! Tô Nặc hít sâu một hơi, nắm tay liều mạng nói, “Em không thích con gái.”



. . . . .



Thế giới lập tức lặng thinh!



Hàn Uy há to miệng, “Em vừa nói cái gì?”



“Em. . . Không thích con gái.” Tô Nặc lo lắng nhìn Hàn Uy, hai tay khẽ run rẩy.



“Không thích con gái, chẳng lẽ em thích phụ nữ lớn tuổi?” Hàn Uy cố hướng sự việc về phía bình thường một chút!



“Em thích đàn ông.” Tô Nặc vượt qua chướng ngại tâm lí, nói ra câu long trời lở đất!



Hàn Uy cảm thấy choáng váng, gần như không thể tin vào tai mình!



Em trai mình vừa mới nói gì!



“Em xin lỗi.” Tô Nặc không dám nhìn hắn.



Hàn Uy im lặng suốt ba phút.



“Có phải anh rất muốn đánh em không?” Tô Nặc lo lắng nhìn anh hai.



“Anh không đánh em.” Hàn Uy hít sâu một hơi, sau đó xắn tay áo nói, “Anh phải chém chết Khâu Tử Ngạn!”



Một tiếng sét xé rách bầu trời, Tô Nặc trợn mắt há mồm!



Tại sao. . . Lại là người này nữa!



Chuyện này không khoa học!