Thời Thượng Tiên Sinh
Chương 57 :
Ngày đăng: 21:41 18/04/20
“Sao anh lại nghĩ em đang nói Khâu Tử Ngạn?!” Tô Nặc dùng ánh mắt khiếp sợ không thể diễn tả bằng lời nhìn anh hai!
“Chẳng lẽ không đúng à?” Anh hai dùng ánh mắt khiếp sợ hơn nhìn em trai!
Sao mà đúng được chứ! Tô Nặc cảm thấy mình sắp qua đời!
“Vậy là ai?” Anh hai hỏi.
“. . . Nếu em nói, anh có chém chết anh ấy không?” Tô Nặc lo lắng hỏi.
“Đương nhiên là không.” Hàn Uy cố gắng làm sao cho trông ôn hòa một chút.
Nhưng Tô Nặc vẫn rất lo lắng! Bởi vì hắn thật sự rất quan tâm đến ngài giám đốc!
“Nói đi.” Hàn Uy sờ sờ đầu em trai.
“Đó là. . . Là. . .” Tô Nặc lắp bắp cả buổi cũng không nói được.
“Nếu em không nói, anh sẽ chém chết Khâu Tử Ngạn!” Hàn Uy nghiến răng nghiến lợi.
“Vậy anh cứ chém hắn đi.” Tô Nặc vô cùng không có nghĩa khí chui vào góc tường, “Sau khi chém xong thấy thoải mái hơn thì hãy tới tìm em.”
Hàn Uy vừa tức giận vừa muốn cười.
“Anh không ngại tính hướng của em đâu, đúng không?” Tô Nặc cẩn thận hỏi anh hai, vẻ mặt cực kì đáng thương!
Anh chỉ lo lắng cho em thôi!!!!! Hàn Uy rít gào trong lòng!!!! Nhưng vấn đề quan trọng nhất bây giờ là hỏi cho ra tên thằng kia chứ không phải giáo dục em trai!!!! Vì vậy Hàn đại thiếu gia áp chế lửa giận, bày ra vẻ mặt vô cùng hiền lành nói, “Em vui là được rồi.” Quả thật dối trá đến mức không dám nhìn thẳng!!
“Anh ấy đối xử với em tốt lắm, chúng em chia tay đều là lỗi của em.” Tô Nặc đánh phủ đầu trước.
“Ừ.” Hàn Uy gật đầu.
“Anh phải hứa không được nổi giận!” Tô Nặc nắm tay anh hai!
“Em sợ cái gì!” Hàn Uy nghiến răng nghiến lợi, “Rồi rồi anh hứa, em nói đi.”
“. . . Anh còn nhớ. . . Âu Dương. . . Long của tập đoàn Nhân Thụy không?” Tô Nặc sốt ruột đến mức thở không thông, giọng nói nhỏ xíu như tiếng muỗi kêu.
Nhưng anh hai vẫn nghe được, “Âu Dương Long?”
Tô Nặc gật gật đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Hàn Uy.
Đây đúng là giây phút làm người ta lo âu!
Sau đó hắn nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của anh hai, vẻ mặt như hung thần ác sát!
“Anh!” Tô Nặc sợ đến mức thiếu chút nữa bật khóc, “Anh đã hứa không giận rồi!”
“Cái thằng này gan nhỉ, dám dụ dỗ em trai của ông mày!” Hàn Uy nắm tay rắc rắc.
Chút hồn vía cuối cùng của Tô Nặc cũng bay mất, “Anh muốn làm gì!”
“. . . Anh vô lí quá!” Tô Nặc giận rồi.
“Không được là không được!” Hàn Uy gia tăng âm lượng, bày ra vẻ uy nghiêm của người làm anh!
“Em tin anh nên mới nói với anh.” Hai mắt Tô Nặc đỏ bừng, trông hệt như một chú thỏ!
Hàn Uy lập tức mềm lòng!
Nhưng hắn cũng lập tức ép bản thân phải cứng rắn trở lại! Bởi vì lần này liên quan đến hạnh phúc cả đời của em trai!
“Nghỉ ngơi sớm đi, mai mốt nói tiếp.” Hàn Uy rút khăn tay ra đưa cho Tô Nặc.
Tô Nặc không thèm để ý đến hắn.
Hàn Uy xoay người bước ra khỏi cửa, lạnh lùng cực kì!
Tô Nặc buồn không thể tả, vì thế ủ rũ bò xuống giường, lấy một hộp sô-cô-la trong tủ lạnh nhỏ của mình!
Đó là lúc hai người còn yêu nhau, ngài giám đốc thường xuyên cho hắn ăn! Ngọt ngọt đắng đắng cay cay tan trong miệng, nỗi nhớ càng dạt dào hơn!
Tô Nặc lấy điện thoại di động ra hít sâu vài lần, sau đó mới run rẩy bấm điện thoại!
“Ai vậy?” Bởi vì đây là số ở nước ngoài nên Âu Dương Long cũng không biết hắn là ai.
“. . . Là em.” Tô Nặc nhỏ giọng nói, cảm thấy trái tim sắp nhảy ra ngoài!
“Nặc Nặc?” Âu Dương Long cũng sửng sốt.
“Phải.” Tô Nặc sốt ruột đến mức suýt làm rớt ống nghe.
“Em về nước rồi à?” Âu Dương Long hỏi.
“Không có, em còn đang ở nước ngoài.” Tô Nặc cảm thấy mũi mình cay xè.
“Không vui hả?” Âu Dương Long rất nhạy cảm với tâm trạng của hắn.
Tình cảm trong lòng Tô Nặc càng mãnh liệt hơn! Giọng nói dịu dàng như vậy, sao mình chịu nổi đây!
“Đừng khóc.” Âu Dương Long có chút lo lắng, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Em. . . Em nghĩ thông suốt rồi.” Tô Nặc bật khóc, “Em muốn quay về tìm anh, nhưng mà anh hai em không cho!” Bởi mới nói anh hai đúng là vương mẫu nương nương mà!!
“Ngoan.” Ngài giám đốc nhắm mắt để lấy lại bình tĩnh, “Em ở đâu? Đưa địa chỉ cho anh.”
“. . . Anh muốn tới đây?” Tô Nặc không thể tin vào tai mình.
Sau đó ngài giám đốc vô cùng có khí phách nói.
“Anh đến đón em về nhà.”