Thời Thượng Tiên Sinh

Chương 58 :

Ngày đăng: 21:41 18/04/20


“Chú muốn đi đón Tô Nặc về?” Sau khi nghe được tin tức này, Mục Thu cảm thấy vô cùng kinh ngạc! Bởi vì ngài giám đốc luôn luôn là một người đàn ông trầm ổn! Làm chuyện gì cũng đều tính toán kĩ lưỡng, chỉ vì một cú điện thoại mà bỏ lại công ty bay tới bên kia đại dương, thậm chí không thèm hỏi đầu đuôi, chuyện này không khoa học!



“Tôi thật sự yêu cậu ấy.” Âu Dương Long thu dọn hành lí.



“. . . Bây giờ nhìn chú cứ như mười tám tuổi ấy!” Mục Thu cảm thán.



“Lúc chú theo đuổi Chung Ly Phong Bạch, chỉ số thông minh chỉ bằng đứa nhóc tám tuổi.” Âu Dương Long dè bỉu.



“Ý ông là chú quá ngây thơ!” Mục Thu nổi giận, sao tự nhiên lại nhắc đến chỉ số thông minh? Muốn đánh nhau phải không ?!



Đáp án hiển nhiên là không! Ngài giám đốc hoàn toàn không có tâm tình để ý đến hắn, kéo va li rồi phóng ra khỏi cửa, áo ba-đờ-xuy màu đen bị gió thổi bay, trông ngầu không thể tả!



Mục Thu vẫn còn bực mình chuyện bị xem thường, vì thế trước khi rời đi, hắn mở tủ rượu của Âu Dương Long vơ vét một vòng, không chỉ lấy một chai rượu quý mà ngay cả trái cây trong tủ lạnh cũng không tha!



Nhổ lông chim nhạn*, đúng là quá đê tiện!



*Chim nhạn bay rất nhanh, nhưng vẫn có thể nhổ được lông của nó, câu này dùng để ám chỉ người thích chiếm tiện nghi của người khác, thấy có lợi ích là nhào vào.



“Sao về trễ vậy?” Lúc Mục Thu về tới nhà thì trời đã rạng sáng, Chung Ly Phong Bạch lạnh lùng hỏi, “Anh đi đâu đấy?”



Mục Thu mừng thầm, cái kiểu chất vất ông xã về trễ thế này mới tuyệt làm sao!



“Tôi đang hỏi anh đó!” Chung Ly Phong Bạch nổi giận, cười cái gì mà cười!



“Tới nhà Âu Dương, một tiếng nữa hắn sẽ bay sang Ý.” Mục Thu trả lời.



“Đi tìm Nặc Nặc?” Chung Ly Phong Bạch giật mình!



“Chắc vậy.” Mục Thu đặt túi đồ trong tay lên bàn, “Hình như Tô Nặc gọi điện thoại cho hắn, nói muốn về nhà.”



Chung Ly Phong Bạch nghe vậy thì bắt đầu cảm thán.



Trong đêm khuya đen tối!



Một trái tim chân thành!



Lướt qua mặt biển yên tĩnh!



Đi tìm!



Tình yêu thật sự!



Của lòng mình!



Đúng là!



Quá cảm động!



“Anh đi rửa trái cây cho em.” Mục Thu mang chiến lợi phẩm vào nhà bếp.




“Anh, anh không sao chứ?” Tô Nặc bị hắn dọa sợ, sao mặt anh hung hãn quá vậy! Vừa rồi trên xe Tô Nặc vẫn ảo tưởng sau khi hai người gặp nhau sẽ ôm hôn kịch liệt, cảnh tượng này hiển nhiên nằm ngoài dự đoán của hắn!



“. . . Nặc Nặc?” Âu Dương Long không nghĩ sẽ nhìn thấy hắn, lập tức ngây ngẩn cả người.



“Là em.” Tô Nặc hồi hộp đến mức đầu óc trống rỗng, không nói được lời nào.



Nhưng hắn cũng không cần nói gì, bởi vì một giây sau, ngài giám đốc đã ôm hắn vào lòng.



“Đúng là em rồi.” Âu Dương Long khàn giọng lặp lại lần nữa.



“Phải, là em.” Tô Nặc cảm thấy mũi mình ê ẩm.



“Em có đồng ý về nhà với anh không?” Âu Dương Long ghé vào lỗ tai Tô Nặc hỏi.



“Em đồng ý.” Tô Nặc ôm chặt hắn, nức nở nói, “Cho dù anh hai không đồng ý, em cũng muốn về với anh!”



Lời tỏ tình này thật cảm động biết bao.



“Anh sẽ không để em trở mặt với người nhà.” Âu Dương Long cảm thấy lòng mình mềm nhũn, cam đoan nói, “Cứ để anh giải quyết anh hai của em.”



Giải quyết là ý gì?! Tô Nặc hoảng sợ nhìn hắn, “Chẳng lẽ anh muốn đánh nhau với anh hai em? Anh hai em đánh nhau giỏi lắm, anh ấy là dân chuyên nghiệp đó! Anh chắc chắn sẽ chịu thiệt! Anh nhớ học cách đánh lén. . . Nhưng mà hai người không được dùng vũ khí!” Nếu ai trong hai người bị thương, mình nhất định sẽ đau lòng chết luôn!



. . . . .



Âu Dương Long nhìn Tô Nặc bằng ánh mắt phức tạp, “Anh chỉ muốn nói chuyện với anh hai em thôi.”



“Nhưng chắc chắn anh ấy không chịu nói chuyện với anh đâu.” Tô Nặc vô cùng tuyệt vọng. Bởi vì anh hai mình là bậc phụ huynh bảo thủ cổ lổ sĩ! Nếu trở về thời dân quốc, anh ấy nhất định là bà thím mặc sườn xám chống quải trượng, suốt ngày ép nhi tử viết chữ đọc sách! Biến thái cực kì!



“Đừng lo, cứ để anh giải quyết.” Âu Dương Long ôm hắn lên giường, “Bây giờ đừng nói chuyện anh hai em nữa, được không?”



Vậy anh muốn làm gì?! Tư thế rất ái muội, Tô Nặc nhịn không được bắt đầu nghĩ tới mấy chuyện kia.



“Em gầy quá.” Âu Dương Long xoa xoa mặt Tô Nặc, sau đó cúi đầu ấn một nụ hôn lên trán hắn.



Tô Nặc nhắm mắt lại, cảm giác được Âu Dương Long hôn một đường thẳng xuống, từ mắt, mũi, hai má, đến nơi cuối cùng quấn quýt lấy nhau, lãng mạn không thể tả.



Đầu lưỡi nóng bỏng dây dưa, động tác chuyển từ nhẹ nhàng chậm rãi đến kịch liệt, sự kích thích xa lạ mà quen thuộc, cả hai đều không thể khống chế bản thân.



“Anh muốn em.” Âu Dương Long thì thầm vào tai Tô Nặc.



Em cũng rất muốn anh thậm chí Nặc nho nhỏ cũng đứng lên rồi! Nhưng theo lí mà nói, sau khi chia cách lâu ngày, lẽ ra phải thổ lộ tâm sự một chút, kể lại những ngày không có nhau. . . Sao có thể hôn xong rồi làm ngay chuyện kia! Tô Nặc kiên quyết lắc đầu, “Bây giờ không được!”



“Tại sao?” Âu Dương Long hôn mũi hắn.



“Bởi vì chúng ta cần bàn bạc kế hoạch đối phó anh hai em!” Tô Nặc nghiêm túc nói.



Đây mới là chuyện quan trọng nhất bây giờ!!!!!