Thời Thượng Tiên Sinh
Chương 62 :
Ngày đăng: 21:41 18/04/20
“Em có chắc cái thằng dưới lầu sẽ đối xử tốt với em cả đời không?” Điều bất ngờ là Hàn Uy không có hét ầm lên.
“. . . Cả đời rất dài, em không biết.” Tô Nặc hơi ngạc nhiên trước câu hỏi này, nghĩ nghĩ một hồi rồi trả lời, “Nhưng dù thế nào đi nữa, em cũng muốn cược một lần.”
“Nếu thua thì sao?” Hàn Uy xoa đầu em trai.
“Vậy coi như em xui xẻo.” Tô Nặc cố lấy can đảm nhìn anh hai, “Anh cho em một cơ hội đi được không?”
“Ngoại trừ biết em là ngôi sao ra, cái thằng đó còn biết gì chứ?” Hàn Uy bất đắc dĩ nói, “Hai người đến với nhau, việc cơ bản nhất là hiểu về nhau, tạm bỏ qua chuyện em hiểu hắn bao nhiêu, còn hắn thì sao? Gia đình của em bối cảnh của em, hắn hoàn toàn không biết gì cả, muốn sống với nhau cả đời thế nào đây?”
“. . . Vậy em nói cho anh ấy biết anh không phải người bán mạt chược trước nhé?” Tô Nặc chột dạ.
“Em trưởng thành rồi, có một số việc em phải tự quyết định.” Hàn Uy chỉnh lại quần áo cho em trai, “Cáu kỉnh tùy hứng không giải quyết được vấn đề, hiểu không?”
“Hiểu rồi.” Tô Nặc hít hít mũi, đưa tay ôm lấy anh hai. Đột nhiên lại dịu dàng hiền lành như vậy, sao mà chịu nổi chứ!
“Được rồi, xuống lầu đi.” Hàn Uy vỗ vỗ lưng hắn, “Cẩn thận một chút, đừng để bị ức hiếp.”
“Em sẽ không bị ức hiếp, cũng sẽ không để người khác ức hiếp anh!” Tô Nặc nghiêm túc nói.
Hàn Uy bật cười, xoa xoa mặt em trai.
Trước khi xuống lầu tìm ngài giám đốc, Tô Nặc đứng trong nhà vệ sinh suy nghĩ suốt năm phút, cuối cùng đưa ra một kết luận, nhất định không thể để lộ thân phận của anh hai, bởi vì anh hai rất quan trọng đối với mình!
Tuy rằng thật sự rất yêu chồng giám đốc nhưng chuyện này phải tiến hành theo từng bước!
Sau khi quyết định xong, Tô Nặc đứng lên đi xuống lầu, thuận tiện khen ngợi bản thân một chút, mình đúng là người đa mưu túc trí!
Sau đó hắn nhìn thấy Hàn Uy khó xử đứng ngay cầu thang.
“Sao thế?” Tô Nặc tò mò bước tới, nhìn xuống dưới lầu theo ánh mắt của anh hai.
“Con thích ăn sữa chua dâu nhất!” Hàn Tiểu Hi ngồi trên đùi ngài giám đốc, đang liều mạng tự giới thiệu.
. . . . .
Tô Nặc suýt rớt cằm xuống đất.
“Con còn biết hát nữa!” Hàn Tiểu Hi cố gắng khoe sở trường của mình.
“Vậy sao?” Âu Dương Long cười thật hiền.
Chú ơi chú đẹp trai quá đi! Độ hảo cảm của Hàn Tiểu Hi up liên tục, rốt cuộc ầm một tiếng vỡ tung!
Vào những lúc như thế này nhất định phải hát một bài!
Giọng trẻ con thật sự rất đáng yêu, nhưng hát thì. . .
Âu Dương Long dở khóc dở cười, quả nhiên là cháu gái của tiểu ngu xuẩn kia.
Âm thanh kinh hoàng chui vào tai, Tô Nặc đau khổ bịt tai lại, hát gì mà dở quá!
Hàn Uy nâng trán, cảm thấy vô cùng bất lực.
“Hát xong rồi!” May là nhạc thiếu nhi cũng không dài.
“Hát hay lắm.” Ngài giám đốc đưa cho cô nhóc một viên kẹo, “Bài này là bài gì?”
“Nàng tiên hoa!” Hàn Tiểu Hi vui vẻ nói.
Âu Dương Long cảm thán, nghe chẳng giống gì cả.
“Để con hát thêm bài xì trum xanh.” Hàn Tiểu Hi đề nghị.
“Thôi đủ rồi!” Tô Nặc chạy như điên xuống lầu, ôm cháu gái vào trong ngực trước khi cô nhóc kịp mở miệng, “Tiểu Hi ngoan, baba ở trên lầu chờ con kể chuyện cổ tích kìa!”
“. . .” Hàn Tiểu Hi lưu luyến quay đầu nhìn chú đẹp trai.
Ba và chú, sao mà khó chọn quá!
“Không sao, lần sau chúng ta cùng nhau chơi.” Âu Dương vẫy vẫy tay với nhóc.
“Được rồi.” Hàn Tiểu Hi lưu luyến tựa lên vai Tô Nặc hôn gió đủ kiểu!
Hàn Uy đứng nhìn từ xa, hết biết nói gì.
“Không biết nó giống ai nữa.” Sau khi trả lại cháu gái cho anh hai, Tô Nặc xuống lầu than phiền với Âu Dương Long, “Hát dở quá trời.”
Âu Dương Long nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp.
“Anh yên tâm, anh hai sẽ không phản đối chúng ta nữa.” Tô Nặc tự động cho rằng ánh mắt phức tạp của chồng mình là vì “lo lắng bị chia rẽ” nên vội vàng giải thích, “Anh ấy chỉ bảo em suy nghĩ thật kĩ.”
“Sau đó thì sao? Em nghĩ thế nào?” Âu Dương Long hỏi.
“Em muốn ở chung với anh.” Tô Nặc nói một cách chắc chắn.
“Anh hai em đâu rồi?” Dù sao đó cũng là người thân nhất của Tô Nặc, Âu Dương Long vẫn muốn nói chuyện rõ ràng với Hàn Uy.
“Anh ấy còn có chuyện khác, sau này em sẽ sắp xếp cho hai người gặp nhau.” Tô Nặc kéo hắn dậy, “Đi thôi, chúng ta đi ăn tối.”
“. . . Không rủ anh hai em theo thật sao?” Âu Dương Long lấy áo khoác, “Ít nhất cũng nên thưa gửi đàng hoàng.”
“Để dành lần sau đi.” Tô Nặc đẩy ngài giám đốc ra ngoài, “Chúng ta đi ăn một bữa thật no, có một nhà hàng Quảng Đông ăn ngon y như trong nước!”
Âu Dương Long không thuyết phục được Tô Nặc, vì vậy đành phải cùng nhau lên xe.
Lúc này nhất định phải hôn lưỡi một chút để ăn mừng việc anh hai và giám đốc không đánh nhau! Tô Nặc vội vàng đóng cửa xe, vui mừng khôn xiết nhào tới.
Gian thương giả mù sa mưa, em trai mình đúng là không có mắt nhìn người!
Tô Nặc đang nằm ngủ gãi gãi mũi, cảm thấy có chút ngứa.
Nhất định có người đang nguyền rủa mình!
Hành vi ác độc như vậy, chắc chắn chỉ có Khâu Tử Ngạn!
Cái tên cơ bụng đúng là đáng ghét hết sức!
Sau khi về đến nhà, Hàn Uy đẩy cửa phòng ngủ, nương theo ánh trăng nhìn hai người trên giường.
Tuy rằng không bỏ được, nhưng mà. . . Cuối cùng nó vẫn phải lớn lên.
“Anh hai!” Hàn Tiểu Hi đột nhiên ngồi bật dậy, “Có người ngoài hành tinh!”
“Ở đâu?” Tô Nặc mơ mơ màng màng giơ gối lên, “Mau gọi tổng bộ!”
“Tổng bộ bỏ chúng ta rồi!” Hàn Tiểu Hi ngã nhào xuống giường.
. . . . .
Hàn Uy dở khóc dở cười.
Rốt cuộc mình dạy ra hai đứa dở hơi này thế nào vậy.
Sáng hôm sau, ánh mặt trời chói lọi chiếu vào phòng.
“Anh hai, xuống lầu ăn điểm tâm!!” Hàn Tiểu Hi đứng ở cửa kêu.
“Chú là chú của con!” Tô Nặc chui vào trong chăn.
“Anh sắp trễ hẹn với nha sĩ rồi!” Hàn Tiểu Hi kéo chăn vứt xuống đất.
“. . . Con gái con đứa sao bạo lực quá vậy!” Tô Nặc gãi đầu tóc ổ gà ngồi dậy, bất mãn oán giận.
Hậu quả của việc chưa giáo dục tới nơi tới chốn là thế này đây!
Trong phòng ăn dưới lầu, Hàn Uy ăn điểm tâm với bà xã.
“Anh hai, chị dâu.” Tô Nặc chào hai người.
“Lát nữa chị tới siêu thị người Hoa, mua chút xương heo về nấu canh cho em.” Chị dâu rất thương Tô Nặc, “Sáng đi khám răng, trưa không nên ăn đồ cứng.”
“Nấu chút cháo là được rồi.” Tô Nặc cảm thấy hơi xấu hổ, “Chị đang có thai, nên nghỉ ngơi nhiều.”
“Không sao, lát nữa anh lái xe đưa chị em đi.” Hàn Uy nói.
“Anh không tới bệnh viện với em à?” Tô Nặc buồn bực hỏi, hôm qua còn nói cùng đi mà.
“Tạm thời anh có chút việc, em đi trám răng một mình đi.” Hàn Uy dặn dò, “Không được nửa đường bỏ về, cái răng kia của em nếu không trám là phải nhổ đấy, nhổ răng với trám răng cái nào đau hơn chắc em biết rồi nhỉ.”
“Em biết rồi.” Tô Nặc rầu rĩ trả lời, sớm biết vậy đã không ăn nhiều kẹo.
Nha sĩ đúng là sinh vật khủng bố nhất trên trái đất! Thậm chí còn khủng bố hơn Godzilla!
Sau khi ăn xong bữa sáng, Tô Nặc lái xe đến bệnh viện, ngoan ngoãn trám răng rồi về nhà ăn canh?
Làm gì có chuyện đó! Hắn còn chưa lái xe vào trong thì đã nhìn thấy chồng đẹp trai của mình đứng ngay cửa bệnh viện!
Mẹ nó!
Tô Nặc giật bắn mình!
Nhất định là ảo giác!
Nhất định là vì mình nhớ anh ấy quá độ!
“Nặc Nặc.” Âu Dương Long gõ gõ cửa kính xe.
Má ơi là thật. . . Tô Nặc lệ rơi đầy mặt hạ cửa kính xe xuống, “Sao anh lại tới đây?”
“Anh của em sợ em giống lần trước, chưa vào phòng khám mà đã bị tiếng mũi khoan dọa chạy.” Âu Dương Long lắc lắc di động, “Cho nên bảo anh tới đây chờ em.”
“Quan hệ của hai người tốt lên như thế từ lúc nào thế?” Tô Nặc vô cùng kinh ngạc.
“Thật ra cũng không tốt lắm đâu.” Âu Dương Long xoa mặt Tô Nặc, “Nhưng chỉ cần là tốt cho em, tạm thời kết thân một chút cũng không phải là chuyện không thể.”
“. . .” Tô Nặc cảm thấy cực kì phức tạp.
Sau khi đưa số đăng kí hẹn cho hộ sĩ trợ lí, Tô Nặc lo lắng ngồi trên ghế. Tếng máy khoan điện nghe cứ như phim kinh dị, rất có thể bác sĩ là một tên biến thái giết người!
“Trám răng thôi mà, sao em run dữ vậy.” Âu Dương Long dở khóc dở cười.
“Có khi nào cái mũi khoan kia chui vào một nửa đột nhiên gãy làm đôi rồi bắn lên không?” Sắc mặt Tô Nặc trắng bệch.
“Trí tưởng tượng của em thật phong phú.” Âu Dương Long bóp mũi hắn.
“Bác sĩ nói lần này phải rút dây thần kinh răng của em.” Tô Nặc rất muốn khóc, “Thập đại khổ hình thời Mãn Thanh cũng có hình phạt rút gân này!”
“Thập đại khổ hình thời Mãn Thanh nhất định sẽ không cho em dùng thuốc tê.” Âu Dương Long bật cười.
Trong phòng khám đột nhiên truyền ra một tiếng hét thảm thiết.
“Chúng ta về đi anh.” Tô Nặc bị dọa xanh mặt.
Bởi mới nói những người mảnh mai như thủy tinh thật sự rất yếu đuối!