Thời Thượng Tiên Sinh

Chương 63 :

Ngày đăng: 21:41 18/04/20


Trong quá trình chờ hộ sĩ gọi tên, Tô Nặc vẫn điên cuồng hi vọng có thể xuất hiện vài chuyện ngoài ý muốn, ví dụ như mất điện, ví dụ như đèn trần đột nhiên rớt. . . Nhưng ước mơ cũng chỉ là mơ ước, căn bản không có khả năng xảy ra!



“Sao bọn họ dũng cảm thế?!” Tô Nặc nhìn quần chúng nhân dân náo nức xung quanh, cảm thấy vô cùng khó hiểu! Mình đã đi toilet bốn lần rồi! Vậy mà bọn họ vẫn còn ngồi giỡn được!



“Trám răng thôi mà.” Âu Dương Long dỗ hắn, “Trám xong anh dẫn em đi ăn.”



“Nhìn anh là biết chưa bao giờ đi trám răng!” Hiếm khi Tô Nặc lại không có hứng thú với đề tài này, “Miệng đầy mùi thuốc mà ăn cái gì!” Nói đúng hơn là làm bẩn đồ ăn! Bởi mới nói nha sĩ thật sự rất độc ác, không chỉ dùng mũi khoan đâm chọt răng người ta mà còn muốn dùng thuốc tấn công vương quốc đồ ăn!



Thật quá đáng hết sức!



Thật không thể tha thứ!



Tô Nặc càng nghĩ càng bức xúc!



Âu Dương Long an ủi, “Lát nữa anh vào chung với em.”



Thôi đừng! Tô Nặc kiên quyết từ chối, “Không!”



“Tại sao?” Âu Dương Long cảm thấy khó hiểu.



Bởi vì há to mồm nằm một chỗ trông rất ngu, nói không chừng còn chảy nước miếng nữa! Tô Nặc âm thầm nắm tay, tuyệt đối không thể để chồng đẹp trai của mình nhìn thấy hình ảnh này! Vì thế hắn nghiêm túc nói, “Anh vào em càng sợ hơn!”



“Được rồi.” Âu Dương Long cười cười, “Vậy anh ở ngoài chờ em.”



“Em sắp bị rút gân, với thân phận người nhà, anh có lời gì muốn nói không?” Trước khi vào phòng điều trị, Tô Nặc rưng rưng nước mắt nắm tay ngài giám đốc.



“Tổ chức tin tưởng em!” Ngài giám đốc rất hợp tác.



“Nhưng em sợ sẽ phụ lòng tin của tổ chức.” Tô Nặc nghẹn ngào nói, “Thôi anh đi thay em đi!”



Sau đó ngài giám đốc liền đồng ý?



Làm gì có chuyện đó!



Trên thực tế một giây sau, Tô Nặc đã bị chồng mình lôi vào phòng khám.



Đúng là quá tàn nhẫn vô tình!



Sau khi nhìn tờ chẩn đoán, bác sĩ vừa dặn y tá chuẩn bị khay mới, vừa mỉm cười chào Tô Nặc.



Tô Nặc ngoan ngoãn đáp lại câu hello, sau đó quay đầu nhìn Âu Dương Long, nghiêm túc nói, “Anh có xem phim «Nha sĩ biến thái 007» chưa? Em thấy em sắp bị ổng giải phẫu!”



“. . .” Ngài giám đốc vừa tức vừa muốn cười.



“Nằm lên giường trước đi.” Bác sĩ đeo găng tay mới vào.



“Anh dám trơ mắt nhìn em lên giường người khác!” Tô Nặc bức xúc chỉ trích chồng mình!



“Anh cũng hết cách rồi.” Âu Dương Long tỏ vẻ lực bất tòng tâm.



Hộ sĩ nhanh chóng bưng khay đi tới, tuy rằng không hề muốn nằm đây một mình, Tô Nặc vẫn đuổi ngài giám đốc ra ngoài, bởi vì nằm một chỗ há to mồm trông rất đần, mặt mũi đâu mà nhìn người ta!



Phòng kế bên là phòng hút thuốc, Âu Dương Long còn chưa hút xong một điếu đã nghe tiếng kêu thảm thiết của Tô Nặc và giọng nói vô tội của thím hộ sĩ, “Cưng à, chúng tôi còn chưa làm gì mà.”



. . . . .



Âu Dương Long bắt đầu hiểu tại sao Hàn Uy lại ném chuyện này cho mình.
“Ừ.” Tô Nặc nắm tay hắn, buồn bực nói, “Em không muốn đi làm.”



“Vậy đừng làm.” Âu Dương Long bật cười, “Anh nuôi em.”



Tuy biết rõ hơn phân nửa là trêu mình, nhưng mà. . . Vẫn rất hạnh phúc!



Tô Nặc sáp đến hôn ngài giám đốc một cái.



“Không sợ bị phóng viên chụp sao?” Âu Dương Long để Tô Nặc tựa vào ngực mình.



“Có gì đâu, nếu bị chụp thì come out luôn.” Tô Nặc nhắm mắt lại, lười biếng ngáp một cái.



Âu Dương Long cười nhìn hắn, vẻ mặt cực kì dịu dàng.



So với hai người nhàn nhã này, quần chúng còn lại trong nước có vẻ. . . Rất bận, nhất là công ty quản lí của Tô Nặc! Bận đến sứt đầu mẻ trán!



“Sao bọn họ vẫn chưa tan tầm?” Tám giờ tối, Đường Tiểu Ngữ lái xe tới đón Khâu Tử Ngạn sau khi tập thể hình, vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy đèn đuốc sáng trưng trong văn phòng.



“Bọn họ phải tăng ca để chuẩn bị cho buổi họp báo mười ngày sau của Tô Nặc.” Khâu Tử Ngạn lấy khăn lau tóc, “Ăn cơm chiều chưa?”



“Chưa, tôi vừa tan học.” Đường Tiểu Ngữ ngáp.



“Hôm nay học gì vậy?” Khâu Tử Ngạn vừa thay quần áo vừa hỏi.



“Lươn kho và cật heo xào.” Đường Tiểu Ngữ trả lời.



. . . . .



Khâu Tử Ngạn ngừng động tác, “Tôi không nhớ có cho cậu đi học nấu ăn.”



“Tôi thà học nấu ăn còn hơn.” Đường Tiểu Ngữ buồn bực nói, “Tiếng Pháp khó quá, cứ như Thiên Thư ấy!” Mỗi ngày đi học đều buồn ngủ gần chết!



*Thiên Thư: sách gửi gắm lời thần linh ban xuống, ý nói là thứ sách khó đọc.



“Học nấu ăn sẽ hun đen mặt cậu đấy!” Khâu Tử Ngạn nghiêm túc nói.



Đường Tiểu Ngữ im lặng nhìn hắn.



“Học đại học và học ngoại ngữ, cậu chỉ có thể chọn một trong hai.” Khâu Tử Ngạn xoa đầu cậu ta, “Chưa đầy hai mươi tuổi, chẳng lẽ muốn làm tài xế cho tôi cả đời.”



“Làm tài xế cũng không có gì không tốt.” Đường Tiểu Ngữ than thở.



“Tóm lại vào cuộc thi nửa tháng sau, tôi chỉ chấp nhận việc cậu nằm trong 20% top đầu của cả lớp.” Trong phòng tập thể hình không còn ai, Khâu Tử Ngạn bước qua hôn cậu ta một cái, “Nếu không tôi sẽ đăng kí cho cậu học ngoại ngữ cả tuần, từ thứ hai đến thứ sáu cũng đừng mong bước ra khỏi cổng trường!”



Đường Tiểu Ngữ thật sự muốn bất tỉnh.



“Tối nay muốn ăn gì?” Khâu Tử Ngạn mặc áo khoác.



“Trong nhà còn canh cá, có thể hâm nóng rồi xào thêm chút rau xanh.” Đường Tiểu Ngữ không muốn ra ngoài ăn cơm.



“Tối nay chúng ta không về nhà.” Khâu Tử Ngạn nghiêm túc nói.



“Tại sao?” Đường Tiểu Ngữ buồn bực hỏi.



“Công viên nước ở ngoại ô có biểu diễn kịch nói của đạo diễn Chung.” Khâu Tử Ngạn xách túi lên, “Chúng ta được mời tới xem mở màn.”