Thời Thượng Tiên Sinh

Chương 66 :

Ngày đăng: 21:41 18/04/20


Do chuyện “không được ăn phần cơm đã đặt” rất đáng nổi giận, vì vậy cho dù ngài giám đốc hầu hạ mình thoải mái đến đâu, Tô Nặc vẫn cảm thấy không hài lòng, thậm chí sau khi tắm xong cứ rì rà rì rầm mãi!



Thế nên Âu Dương Long lập tức nhận ra sai lầm của mình, sau đó chủ động quỳ xuống nắm áo Tô Nặc khóc lóc xin tha, còn hứa sẽ bồi thường món ngon gấp mười lần?



Làm gì có chuyện đó! Thật ra đây chỉ là ảo tưởng tốt đẹp của Tô Nặc mà thôi!



Tình huống thực tế có vẻ thảm thiết hơn, nói chính xác là ngài giám đốc cảm thấy Tô Nặc lẩm bẩm thật đáng yêu, vì thế lại đặt hắn lên bồn rửa tay, hưng phấn bíp bíp —— Thêm lần nữa.



Tiểu cúc hoa lại rơi vào tay giặc, Tô Nặc khóc không ra nước mắt!



Thế này là thế nào!



Không khoa học gì hết!



“Da của bảo bối đẹp quá.” Âu Dương Long cắn lỗ tai Tô Nặc, “Thoải mái không?”



“Thoải mái cái con khỉ!” Tô Nặc bức xúc nói, người ta muốn ăn cơm!



“Vậy sao?” Ngài giám đốc nâng eo Tô Nặc lên, đỉnh nhẹ vào chỗ nào đó.



“A. . .” Hai chân Tô Nặc như sụy xuống, tiếng rên rỉ không kiềm chế được vọt ra khỏi miệng!



“Không thoải mái thật à?” Trong mắt Âu Dương Long tràn đầy ý cười.



Tô Nặc lúng túng nắm khăn mặt, hốc mắt cũng bắt đầu đỏ lên.



Cao to lực lưỡng chẳng có gì là hay!



Hơi bị đau rồi đó!



Tiếp theo là quá trình “a a ưm ưm” vừa dịu dàng nhưng cũng vừa kịch liệt.



“Không, không làm nữa. . .” Sau lần tấn công cuối cùng của ngài giám đốc, Tô Nặc rốt cuộc cũng khóc xin tha.



Tiểu cúc hoa là nơi rất yếu ớt, sử dụng quá độ sao mà chịu nổi chứ.



“Bảo bối ngoan, cố thêm chút nữa là ổn rồi.” Âu Dương Long thở hổn hển, hai mắt đã bị dục vọng nhuộm thành màu đen.



Tô Nặc cắn môi dưới, nghe lời nằm úp sấp không động đậy.



Nhưng như thế cũng không ảnh hưởng tới năng lực tư duy của hắn!



Để bảo vệ thức ăn ngon ở hành tinh của mình, hoàng tử nhỏ tốt bụng dũng cảm nguyện hiến dâng thân thể thuần khiết cho Godzilla hung ác, có đói bụng cũng không hề chi! Nghe thật cảm động làm sao!



May là lần này Godzilla không có tàn bạo lắm, rất nhanh đã chiến đấu xong!



Nhưng cho dù là thế, hoàng tử mảnh mai như thủy tinh cũng bị tra tấn đến hấp hối! Sau khi biết chuyện, quần chúng nhân dân đều tỏ vẻ tan nát cõi lòng! Sau ba ngày cật lực nghiên cứu các vì sao, phù thuỷ áo trắng tuyên bố nhất định phải dùng thật nhiều món ngon để bổ sung nguyên khí cho hoàng tử, chỉ có vậy hoàng tử mới có thể tiếp tục chiến đấu!



Tôi muốn ăn cơm! Tô Nặc xoa cái bụng trống rỗng.



Sau khi tắm xong cho cả hai, Âu Dương Long ôm Tô Nặc về giường, cúi người hôn hắn một cái.



Tô Nặc cảm thấy mông hơi đau, nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là hắn đã đói đến choáng đầu hoa mắt, thế nhưng chủ nuôi vẫn còn mải mê nựng nựng mặt hôn hôn miệng, không hề có ý cho ăn.



Đối với một người ăn hàng đủ tư cách, đây là chuyện vô cùng tàn khốc.



“Có mệt không?” Ngoài cửa sổ trời đã tối, Âu Dương Long đắp chăn cho Tô Nặc.



“Ừ.” Tô Nặc nắm tay phải của ngài giám đốc, ánh mắt ướt sũng như mèo nhỏ, trong lòng liều mạng chờ câu chúng ta ăn cơm thôi!



Ai ngờ chỉ nghe chồng đẹp trai của mình nói, “Nếu mệt thì ngủ một giấc đi.”



Tô Nặc thiếu chút nữa bật khóc, anh dám quên luôn chuyện ăn cơm, sao anh có thể quên chuyện quan trọng như thế!



“Anh yêu em nhiều lắm.” Âu Dương Long ôm người vào trong lòng, hận không thể cứ ôm như vậy cả đời.



Em cũng rất yêu anh, nhưng cũng rất muốn ăn cơm! Tô Nặc chọt chọt bụng của mình, bắt đầu đấu tranh tư tưởng kịch liệt! Cho dù là trong tiểu thuyết hay trong phim, sau khi hai người thân mật xong đều im lặng ôm nhau ngủ, như vậy mới đủ lãng mạn! Nếu bây giờ mình nói muốn ăn cơm, hình như có hơi 囧! Nói đúng hơn là hơi bị giống bác gái vác sọt rau! Chuyện này không ổn!



Vậy thì. . . Không ăn?



Vừa nghĩ đến khả năng này, Tô Nặc cảm thấy lòng đau như cắt.



Trong thời đại vật chất phát triển, mình lại không có cơm ăn!



Quả thật nhịn không được muốn chửi thề mười lần!



Đồng hồ treo tường kêu tí tách, Âu Dương Long nhẹ nhàng vuốt lưng Tô Nặc, bầu không khí vừa yên lặng vừa ngọt ngào.


“Chưa ngủ à?” Âu Dương Long nhanh chóng bắt điện thoại.



“Không, em lên giường rồi.” Tô Nặc hỏi lại, “Còn anh?”



“Hút thuốc xong anh sẽ đi ngủ.” Âu Dương Long dịu dàng trả lời.



“Đừng hút thuốc.” Tô Nặc không vui nói, “Không tốt cho sức khỏe.”



“Ừ.” Âu Dương Long cười cười, dập nửa điếu thuốc còn lại rồi ném vào thùng rác, “Sau này anh sẽ cai.”



“Anh nghỉ ngơi sớm đi.” Tô Nặc chui vào trong chăn, “Sáng mai chúng ta cùng đi ăn điểm tâm.”



“Nơi đó còn đau không?” Âu Dương Long hỏi.



Tô Nặc lập tức đỏ mặt.



“Anh đưa thuốc cho em rồi, em nhớ phải bôi đấy.” Ngài giám đốc nói, “Ngày mai anh sẽ kiểm tra.”



Kiểm tra. . . Mặt Tô Nặc càng đỏ hơn!



“Được rồi, đi ngủ sớm một chút đi.” Âu Dương Long cách di động hôn hắn, “Bảo bối ngủ ngon.”



“Ngủ ngon.” Tô Nặc ngoan ngoãn trả lời, sau đó nằm trên giường lăn tới lăn lui.



Cuộc sống thế này, thật hạnh phúc. . .



Ngay cả trong mơ cũng rất ngọt ngào!



Tuy rằng rất muốn cuộc sống nhàn nhã này kéo dài mãi mãi, nhưng đến hẹn vẫn phải về nước, Tô Nặc lưu luyến tạm biệt chị dâu, sau đó im lặng nhìn sang bên kia.



“Chú ơi chú đừng đi.” Hàn Tiểu Hi khóc lóc liều mạng ôm cổ Âu Dương Long, trình diễn màn sinh ly tử biệt.



Hàn Uy có cảm giác đầu mình sắp vỡ tung.



“Ngoan, mai mốt chú sẽ tới thăm con.” Âu Dương Long ôm cô nhóc, “Đừng khóc.”



“Chúng ta còn chưa đi ăn dâu tây ngọt với nhau.” Hàn Tiểu Hi đau khổ nói.



“Lần sau chú đến sẽ đi ăn với con.” Âu Dương Long thả nhóc xuống đất, “Nghe lời, đừng khóc.”



“Vậy chú phải quay lại nhanh nha.” Hàn Tiểu Hi nấc một tiếng.



“Chú hứa.” Âu Dương Long giơ tay phải lên.



“Lần sau con mặc váy công chúa bạch tuyết, chú phải mặc đồ hoàng tử.” Hàn Tiểu Hi chân thành nói.



Mẹ nó gì kì vậy! Tô Nặc mở to mắt, đó là người của chú con mà!



Hàn Uy đã không còn sức để nổi giận nữa.



“Tiểu Hi là công chúa nhỏ đáng yêu nhất.” Âu Dương Long đưa tay cô nhóc lại cho mẹ, “Ngoan, nói tạm biệt chú đi.”



“Tạm biệt chú.” Hàn Tiểu Hi tiếc nuối giơ bàn tay nhỏ vẫy chào tạm biệt ngài giám đốc.



“Con không biết tạm biệt ba con à?” Hàn Uy rốt cuộc nhịn hết nổi.



“Tạm biệt ba.” Hàn Tiểu Hi vẫy tay cho có lệ, ánh mắt vẫn dính chặt vào người Âu Dương Long.



“Sao con có thể quá đáng như thế!” Tô Nặc bất bình thay anh hai.



“Em có hơn gì nó đâu!” Hàn Uy tức giận ngồi lên xe.



Liên quan gì tới em, Tô Nặc cảm thấy cực kì tủi thân, vô duyên vô cớ lại bị lôi ra nói! Mình có làm gì sai đâu!



Trải qua trăm ngàn đau khổ, rốt cuộc xe hơi màu bạc cũng lên đường chạy ra sân bay. Tô Nặc tựa vào cửa sổ lưu luyến nhìn ra ngoài, trong đầu lập tức xuất hiện mấy câu “đã từng có một trái tim tan vỡ đi đến thành phố xa lạ này”, “cứ tưởng từ nay sẽ không còn yêu nữa”, “không ngờ chuyến đi này đã giúp hai người yêu nhau tìm thấy nhau”, cảm động không thể tả!



Mặc dù là dân ăn hàng nhưng tốt xấu cũng là dân ăn hàng trong giới nghệ thuật! Tô Nặc nhịn không được tự khen ngợi bản thân một phen!



“Đóng cửa sổ lại đi.” Trên đường tới sân bay, anh hai và ngài giám đốc lên tiếng cùng một lúc.



Tô Nặc im lặng ngồi thẳng lưng, đột nhiên cảm thấy có chút áp lực!



Hồi đó chỉ có một người quản lí mình, bây giờ đã biến thành hai người!



Đúng là quá thê thảm!



Quả thật phải gọi là Tô Nặc bán diêm!