Thời Thượng Tiên Sinh

Chương 67 :

Ngày đăng: 21:41 18/04/20


Đối với tất cả mọi người, ngồi máy bay mười mấy tiếng chẳng bao giờ là chuyện thoải mái cả, Tô Nặc cũng không ngoại lệ! Hắn ngồi một hồi thì cảm thấy đau mông ngồi một chút lại cảm thấy đau thắt lưng, tóm lại nơi nào cũng không thoải mái, cách một thời gian sẽ đứng lên đi tới đi lui! Hàn Uy bị em trai thoắt ẩn thoắt hiện làm chóng mặt, vì thế quyết định đeo băng bịt mắt ngủ cho khoẻ. Tô Nặc thấy vậy thì càng không hài lòng, quay đầu dùng ánh mắt tủi thân nhìn chồng mình!



“Ngồi xuống đi.” Âu Dương Long chỉ chỉ ghế dựa.



“Đau mông.” Tô Nặc than thở.



Ngài giám đốc lấy ra một hộp kẹo trong túi áo.



Hai mắt Tô Nặc lập tức sáng lên!



“Hôm qua anh đến một tiệm cà phê ăn cơm, thấy mùi vị này không tệ.” Âu Dương Long nhét kẹo vào tay hắn, “Em nếm thử xem.”



Tô Nặc nhanh chóng quay lại chỗ ngồi, bắt đầu tập trung tháo bọc!



Hạt điều xốp giòn thơm mùi sữa, ngoài ra còn có vị ngọt nhàn nhạt, thật sự rất là ngon! Tô Nặc ngồi nhai kẹo rôm rốp như con sóc, cảm giác buồn chán đã hoàn toàn bay mất.



“Ngày mai đến nơi rồi, em muốn về nhà với anh không?” Âu Dương Long hỏi.



Tô Nặc dừng động tác, tuy rằng rất muốn ở chung với chồng đẹp trai của mình nhưng anh hai vẫn còn ở đây! Nếu anh hai biết sau khi máy bay hạ cánh mình sẽ đi với người khác, anh ấy nhất định sẽ tức giận, nói không chừng còn nổi điên nữa!



Anh hai nổi điên là chuyện rất đáng sợ!



“Không sao, anh sẽ không ép buộc em.” Thấy vẻ mặt khó xử của Tô Nặc, Âu Dương Long rất tự giác nhượng bộ.



“Thôi vầy đi, em về nhà trước, buổi tối lén tới sau.” Đối với việc hai người ở chung, Tô Nặc rất chờ mong!



“Ừ.” Ngài giám đốc xoa đầu Tô Nặc, cảm thấy rất hài lòng.



Tiểu ngu xuẩn thật biết cách làm người ta thương!



Nhưng sự thật chứng minh Tô Nặc đã suy nghĩ quá nhiều. Lần này về nước Hàn Uy có rất nhiều chuyện phải giải quyết nên không rảnh quản lí em trai, vừa xuống máy bay liền vội vàng đón xe rời đi, thẳng tay ném Tô Nặc cho ngài giám đốc!



“Không ngờ anh hai lại buông tha em dễ dàng như vậy!” Tô Nặc cảm thán, đúng là liễu ám hoa minh hựu nhất thôn*!



*thấp thoáng trong bóng liễu lại thấy một thôn làng, giống như nói trong bóng tối tìm được ánh sáng, trong khó khăn tìm được hi vọng.



“Vậy tức là chúng ta có thể cùng nhau về nhà rồi?” Âu Dương Long cười cười, nhéo nhéo mũi của hắn.



“Ừ.” Tô Nặc nắm tay ngài giám đốc, hạnh phúc cười híp mắt!



Xin chào tương lai tươi sáng!



Biết Âu Dương Long sắp về nên một ngày trước, Mục Thu đã gọi người giúp việc đến quét dọn giúp hắn, nhờ vậy mà căn nhà trông vừa sạch sẽ vừa ấm cúng!



“Giường anh cứng quá!” Sau khi tắm xong, Tô Nặc ngồi xếp bằng trên giường lau tóc.



“Ngày mai đổi cái khác mềm hơn cho em.” Âu Dương Long xoa xoa mặt của hắn.



“Em không thích màu rèm cửa sổ, nhìn quá sầu thảm!”



“Vậy em thích màu gì?”




“Hai người cứ từ từ xem, tôi vào nhà bếp pha ấm trà.” Austin rất biết điều, không quấy rầy hai người nữa.



“Samoyed ở bên kia, anh dẫn em đi xem.” Âu Dương Long nắm tay Tô Nặc đi qua bên kia, ai ngờ trong vườn hoa đột nhiên xuất hiện một cái bóng màu trắng.



“Á!” Tô Nặc bị dọa hết hồn.



Quả cầu tròn dùng chân trước ôm lấy giày Tô Nặc, lỗ tai vừa lớn vừa dài cụp xuống, cặp mắt đen nhánh như trái nho ngập nước!



“Con thỏ nhỏ!” Tô Nặc vô cùng kinh ngạc.



“Ừ.” Âu Dương Long cúi người ôm con thỏ nhỏ đưa cho Tô Nặc.



“Sạch sẽ quá.” Tô Nặc gãi gãi bụng của nó.



Thỏ trắng nhỏ thoải mái nheo mắt lại, đá đá chân sau.



“Sao lại nhỏ thế này?” Ôm sinh mạng nhỏ trong tay, Tô Nặc cảm thấy lòng mình mềm nhũn.



Âu Dương Long tiện tay cầm lấy rau xà lách trên bàn, lau sạch nước rồi đưa tới bên miệng nó.



Ngài thỏ trắng lập tức dùng chân trước bắt lấy miếng rau, sau đó chăm chú cắn nuốt, biểu tình nghiêm túc như đang làm thí nghiệm!



“Ha ha.” Âu Dương Long nhịn không được bật cười.



Thật sự rất giống người nào đó.



“Nó cào em.” Tô Nặc cảm thấy lòng bàn tay hơi ngứa.



“Thích không?” Âu Dương Long hỏi.



“Thích.” Tô Nặc gật đầu.



“Vậy mang về đi.” Âu Dương Long sảng khoái nói, so với Samoyed thì thỏ nhỏ dễ nuôi hơn, ngày xưa mình cũng có chút kinh nghiệm, chắc là có thể chăm sóc tốt cho nó.



“Thật sao?” Tô Nặc vô cùng mừng rỡ!



“Đương nhiên rồi.” Âu Dương Long tiếp tục đút rau cho thỏ, “Chúng ta chọn ổ cho nó đi.”



“Ừ!” Tô Nặc hưng phấn đến mức mặt đỏ bừng!



Thật sự rất đáng yêu!



Vào những lúc như thế này nhất định phải hôn một chút!



Bốn phía không một bóng người, Âu Dương Long vừa định hăng hái nhào qua, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng hét to, tiếng bước chân dồn dập và tiếng chửi bậy!



“Tiếng kêu sợ hãi vừa rồi. . . Hình như là đạo diễn Chung?!” Tô Nặc giật mình, “Anh có nghe thấy không?”



Nhưng ở đây là ngoại ô thành Tây, anh ta tới đây để làm gì?