Thời Thượng Tiên Sinh
Chương 68 :
Ngày đăng: 21:41 18/04/20
Là một chàng thanh niên yêu nghệ thuật đơn thuần, tế bào vận động của Chung Ly Phong Bạch gần như là số âm, từ nhỏ đã không đạt tiêu chuẩn chạy bộ. Nhưng con thỏ nóng nảy cũng cắn người, vì thế khi bị dồn tới đường cùng, đạo diễn Chung vẫn có thể chạy như điên suốt 1000m.
“Đứng lại!” Một đám côn đồ cầm gạch và gậy gỗ đuổi theo phía sau, cả bọn trông đằng đằng sát khí!
Chung Ly Phong Bạch cảm thấy mình sắp thăng rồi!
Đang yên lành không ở nhà nghỉ ngơi, chạy tới đây mua chó làm gì chứ!
Nguyên nhân rất đơn giản, hôm qua Chung Ly Phong Bạch kết thúc công việc sớm, Mục Thu tranh thủ lái xe đến đón hắn đi ăn bữa tối lãng mạn dưới nến và suối phun âm nhạc. Sau khi về nhà, hai người chui vào bồn tắm vừa mát xa vừa ôm hôn một phen, cuối cùng đương nhiên là lên giường lăn qua lăn lại!
Thật ra bíp bíp không phải là trọng điểm, trọng điểm là sau khi —— Bíp bíp xong, Mục Thu ôm Chung Ly Phong Bạch vào lòng dỗ dành, không biết tại sao lại nhắc đến chuyện ngày xưa mình có nuôi chó, sau đó bị thất lạc.
Lúc ấy Chung Ly Phong Bạch hơi chóng mặt nên nghe không rõ lắm. Sau khi tỉnh lại chỉ nhớ Mục Thu nói có nuôi một con chó, sau đó bị lạc mất, nghe có vẻ rất đáng thương! Vì thế đạo diễn Chung nhất thời bồng bột quyết định mua cho hắn một con chó để đền bù thiếu sót thời thơ ấu. Lí do tặng chó cũng đã được Chung Ly Phong Bạch tính toán kĩ càng —— Nhặt được trong vườn hoa gần studio, tóm lại không phải là “nghe xong chuyện của anh tôi thấy hơi đau lòng nên cố ý tới tiệm thú cưng mua cho anh”!
Mình sẽ không đặc biệt tặng quà cho bất kì ai! Đạo diễn Chung tự nhủ.
Bởi mới nói!
Dân nghệ thuật!
Thật sự!
Khiến người ta!
Sốt ruột!
Hết sức!
Sau khi đuổi Mục Thu đi làm, đạo diễn Chung gọi điện thoại cho Khâu Tử Ngạn, hỏi xem tiệm thú cưng nào chất lượng tốt.
“Ở thành Tây có một tiệm không tệ, rất yên tĩnh.” Khâu Tử Ngạn giới thiệu, “Là vườn hoa trong một ngôi nhà lớn, có điều hơi khó tìm một chút.”
“Không sao, cứ gửi địa chỉ cho tôi.” Chung Ly Phong Bạch rất kiên quyết, bởi vì vừa rồi trước khi đi làm, Mục Thu đã dịu dàng hôn hắn một cái.
Vì thế đạo diễn Chung liền cảm động rớt nước mắt?!
Cảm động cái con khỉ!
Chung Ly Phong Bạch rít gào trong lòng!
Đúng là đồ khẩu thị tâm phi!
“Thôi để Tiểu Ngữ lái xe chở anh đi, hôm nay cậu ta không cần đến trường.” Khâu Tử Ngạn hào phóng nói, “Nơi đó rất hẻo lánh, tôi sợ anh không tìm được.”
“Vậy thì còn gì bằng.” Chung Ly Phong Bạch hơi mù đường nên cũng không từ chối.
“Xe chỉ có thể chạy đến giao lộ (nơi hai đường giao nhau), cửa tiệm nằm trong hẻm.” Khâu Tử Ngạn nói, “Tôi gửi địa chỉ cho anh, nếu không tìm được thì bảo Tiểu Ngữ dẫn anh vào.”
“Cảm ơn.” Chung Ly Phong Bạch dặn dò, “Cậu phải giữ bí mật, đừng nói cho ai nghe biết chưa!”
. . . . .
Mua thú nuôi có gì mà phải giấu? Khâu tiên sinh cảm thấy hơi khó hiểu, bất quá cũng không hỏi thêm.
“Đưa ai đi đâu?” Đường Tiểu Ngữ ngồi bên cạnh nghe được.
“Đưa đạo diễn Chung ra thành Tây.” Khâu Tử Ngạn cúp điện thoại, “Còn nhớ nhà hàng chúng ta đến ăn đồ nướng không?”
“Nhớ.” Đại khái do ở sòng bạc lâu ngày, trí nhớ của Đường Tiểu Ngữ rất tốt.
“Nơi Đạo diễn Chung muốn đến cách nhà hàng đó không xa, chạy năm phút về hướng đông, sau đó dừng trước lối vào vườn hoa là được rồi.” Khâu Tử Ngạn xoa đầu Đường Tiểu Ngữ, “Anh ta muốn đến tiệm thú cưng, anh đưa địa chỉ cho em, nếu anh ta không tìm được thì em hãy dẫn anh ta vào.”
“Ừm.” Đường Tiểu Ngữ đặt hộp kem xuống, đứng lên lấy chìa khóa xe, “Vậy trưa nay anh tự ăn cơm đi, nhớ hâm nóng bánh kiều mạch [1] và canh hôm qua, không được ăn vụng thịt kho em làm cho Mạch Kha.”
“Tại sao sáng sớm em có thể ăn kem mà buổi trưa anh không được ăn thịt kho?” Khâu tiên sinh kháng nghị.
“Bởi vì tháng này anh phải chụp hình.” Đường Tiểu Ngữ ngồi xuống đổi giày, “Lát nữa em gọi Mạch Kha đến đây giám sát anh.”
Khâu Tử Ngạn: . . .
Thông đồng với người đại diện không cho chồng ăn cơm, đúng là quá tàn nhẫn vô tình!
Nhà Mục Thu cách nhà Khâu Tử Ngạn không xa, vì vậy chỉ trong chốc lát, Đường Tiểu Ngữ đã đến đón Chung Ly Phong Bạch.
“Cần tôi vào chung với anh không?” Sau khi đến lối vào vườn hoa, Đường Tiểu Ngữ dừng xe lại.
“Không cần đâu, tôi tự đi là được rồi.” Đạo diễn Chung không muốn bất cứ ai biết mình đi mua chó cho Mục Thu!
Bởi vì!
Cái chuyện!
Mua quà dỗ dành Mục Thu!
Thật sự!
Rất!
Không hợp!
Với khí chất!
Của dân nghệ thuật!
Vì thế!
Phải!
“Phải.” Mục Thu thành tâm trả lời.
Đạo diễn Chung cảm thấy đầu óc rối bời!
Ngoài ra còn có cả một bầy thảo nê mã!
Tuy biết rằng sẽ có ngày này!
Nhưng đến thời khắc mấu chốt vẫn rất lo lắng!
Tôi chưa có chuẩn bị tâm lí!
Mục Thu cũng không thúc giục nữa, chỉ im lặng ôm chặt Chung Ly Phong Bạch.
Một tiếng sau, đạo diễn Chung mới đưa ra quyết định.
“Ngày mốt sẽ có một buổi triển lãm điện ảnh, chúng ta cùng đi dự, anh nhớ phải mặc chính trang.”
Vẻ mặt Mục Thu rạng rỡ hẳn lên.
Đạo diễn Chung thẹn quá thành giận, cầm gối đập vào mặt hắn.
Trong lòng Mục Thu đột nhiên xuất hiện cảm giác sung sướng như con dâu trở thành mẹ chồng! Vì thế sau khi Chung Ly Phong Bạch đi ngủ, hắn lập tức gọi điện thoại cho Âu Dương Long khoe suốt mười phút!
“Đủ rồi đấy.” Ngài giám đốc nghiến răng nghiến lợi.
“Chú nhất định đang ghen tị với tôi.” Mục Thu cảm thán.
Âu Dương Long quyết đoán cúp máy, trong lòng nhịn không được bắt đầu nghĩ tới việc nếu sau này công khai với tên ăn hàng sẽ là cảnh tượng long trời lở đất đến cỡ nào!
Kết luận cuối cùng chính là, không công khai thì tốt hơn.
Người ngốc như thế, từ nhỏ đã được yêu thương nuông chiều, nếu làm lớn chuyện chỉ sợ em ấy chịu không nổi, vì thế. . . Đành phải làm tình nhân bí mật cả đời thôi.
Cho dù vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối.
“Anh này.” Tô Nặc gõ cửa, giơ hai tay dính đầy bột mì, buồn bực nói, “Em không tìm thấy đường ở đâu hết.”
Âu Dương Long nhét di động vào túi quần, khoác vai Tô Nặc đi vào nhà bếp.
Thật ra có công khai hay không cũng không sao.
Chỉ cần thật lòng với nhau là được rồi.
“Em làm món gì thế?” Âu Dương Long bị cảnh tượng trong phòng bếp dọa hết hồn.
“Em đang làm bánh bích quy mặn.” Tô Nặc nhào bột.
Ngài giám đốc mừng thầm, thì ra vẫn còn nhớ mình không thích ăn đồ ngọt.
Sau đó hắn nghe Tô Nặc tiếp tục nói, “Gần đây anh hai bề bộn nhiều việc, sau khi làm xong em sẽ mang qua cho anh ấy, mắc công anh ấy lại bỏ bữa sáng.”
Tưởng tượng tốt đẹp của Âu Dương Long lập tức tan vỡ!
Sự thật đúng là phũ phàng!
“Rốt cuộc anh hai em đang bận gì?” Âu Dương Long thuận miệng hỏi.
Tô Nặc cảm thấy hơi sốt ruột, cố giữ bình tĩnh nói, “Gần đây việc bắt gian trong sòng bài của anh ấy không tốt lắm nên anh ấy hơi buồn phiền.”
Âu Dương Long bị hắn chọc cười, rốt cuộc chừng nào mới chịu nói thật với mình đây?
Tô Nặc chỉnh nhiệt độ lò nướng, tim đập khá là nhanh!
Nói thật hắn cũng không biết lần này anh hai về nước để làm gì, chỉ biết anh ấy có vẻ rất bận rộn, chẳng khác gì một ngày ngàn việc!
“Ngày mai anh đưa em qua nhé?” Âu Dương Long hỏi.
“Thôi, không cần đâu.” Tô Nặc từ chối, “Nơi làm việc của anh hai em khó tìm lắm.” Nói dối rất có nghề!
Tâm tình ngài giám đốc phức tạp đến mức không thể dùng từ ngữ để diễn tả, nhưng hắn lại không thể bộc phát ra ngoài, vì thế chỉ còn cách trừng phạt tiểu ngu xuẩn kia vào thời điểm “đặc biệt” khác vì tội không chịu tin tưởng mình.
“Có phải anh lén uống dầu thần Ấn Độ không?” Tô Nặc nghẹn ngào nói.
Âu Dương Long nắm cằm hắn, “Chồng của em cần dùng mấy thứ đó sao?”
“Em mệt lắm rồi.” Tô Nặc cảm thấy vô cùng tủi thân.
Làm gì mà lâu thế!
“Ngày mai em không cần đi làm, có thể ngủ thẳng tới trưa.” Âu Dương Long cúi xuống hôn hắn.
“Nhưng em muốn đi đưa bánh bích quy cho anh hai!” Tô Nặc nhắc nhở.
Sau đó. . .
Thà không nói còn hơn.
Giường lập tức dao động càng dữ dội!
Tô Nặc lệ rơi đầy mặt.
Thế này là thế nào!
Chuyện này không khoa học!