Thời Thượng Tiên Sinh

Chương 74 :

Ngày đăng: 21:41 18/04/20


Tối hôm đó Âu Dương Long về nhà rất muộn, vừa vào phòng ngủ liền phát hiện Tô Nặc đang tựa vào đầu giường ngủ khò khò, trên tay cầm một quyển sách.



Không sợ trật cổ à? Ngài giám đốc dở khóc dở cười, ôm hắn nhét vào ổ chăn.



“Anh về rồi.” Tô Nặc dụi mắt, ánh mắt mơ mơ màng màng.



“Ừ, em ngủ đi.” Âu Dương Long hôn Tô Nặc một cái, “Anh đi tắm.”



“Bên đạo diễn Chung thế nào rồi?” Tô Nặc hỏi.



“Bọn họ không sao, đừng lo.” Âu Dương Long đắp mền cho hắn, “Trễ rồi, ngủ đi.”



“Em đi hâm ly sữa cho anh.” Tô Nặc nghiêng ngả đứng lên.



“Anh tự làm được rồi.” Âu Dương Long ngăn cản, “Em ngủ đi.”



“Vậy em ngồi đây chờ, lát nữa em mát xa cho anh.” Tô Nặc ôm chăn lẩm bẩm.



Âu Dương Long đưa tay nhéo mũi hắn.



Mắt mở không nổi mà còn mát xa.



Trong phòng tắm vang lên tiếng nước ào ào, Tô Nặc vừa ngáp vừa ngắt đùi mình.



“A!” Lỡ tay ngắt đau quá! Nhưng nhờ thế mới tỉnh hơn một chút.



Mát xa cho chồng đi làm về muộn, chuyện này nhất định phải làm! Làm vậy mới có thể giúp tình cảm phu phu thăng hoa!



“Sao vẫn chưa ngủ?” Sau khi sấy tóc xong, Âu Dương Long trở lại phòng ngủ, phát hiện Tô Nặc đang đứng duỗi người.



“Chờ anh chứ sao.” Tô Nặc ôm chăn ngồi xuống.



“Chờ anh làm gì?” Âu Dương Long vén chăn lên giường.



Đương nhiên là làm vài chuyện thân mật rồi! Tuy rằng bíp bíp —— Hơi quá sức nhưng hôn lưỡi vẫn hoàn toàn có thể tiến hành!



“Em bóp vai cho anh.” Tô Nặc ngồi chồm hổm bên cạnh hắn.



Âu Dương Long không từ chối nữa, nằm lì trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.



“Cởi áo ra!” Tô Nặc giật nhẹ áo ngủ của hắn.



“Tùy tiện bóp một cái là được rồi.” Âu Dương Long bận rộn cả ngày rất mệt mỏi, chỉ muốn nằm úp sấp bất động.



“Cởi mau!” Không cởi sao mà dùng tinh dầu! Mát xa phải đúng kiểu chuyên nghiệp! Tô Nặc rất ngoan cố!



Ngài giám đốc đành phải phối hợp ưỡn người lên, tùy ý để Tô Nặc cởi áo cho mình.



Dáng người chồng mình thật tốt! Ngay cả cơ bắp lưng cũng đẹp như vậy, chắc chắn hơn Khâu Tử Ngạn không chỉ một bậc! Tô Nặc điên cuồng khen ngợi nửa ngày, sau đó mới đổ tinh dầu vào lòng bàn tay rồi bóp vai cho Âu Dương Long.



Tuy rằng độ lực không lớn nhưng với người đang nhức mỏi, thế này là thoải mái lắm rồi. Âu Dương Long thả lỏng cơ thể, trong lòng tự nhủ tiểu ngu xuẩn của mình đúng là rất đáng để thương!



Năm phút sau, Tô Nặc cảm thấy mắt mình không mở nổi, bởi vì hắn thật sự rất mệt! Từng tế bào từ từ bay lên, độ lực trên tay cũng càng ngày càng nhẹ, cuối cùng đã trở thành gãi gãi!



Âu Dương Long buồn bực quay đầu lại, kết quả thiếu chút nữa bật cười.



Tô Nặc nhắm mắt ngủ say sưa, miệng hơi nhếch lên, trông giống như có thể gục xuống bất cứ lúc nào.



“Ngủ đi.” Âu Dương Long ôm hắn vào trong chăn.



“Không cần mát xa nữa à?” Tô Nặc mơ mơ màng màng hỏi, mắt cũng mở không lên.



“Thôi được rồi, ngủ ngon.” Âu Dương Long hôn má Tô Nặc một cái, “Anh yêu em.”



“Ừ, em cũng yêu anh.” Cho dù sắp ngủ bất tỉnh nhân sự cũng phải tranh thủ thổ lộ một chút!



“Yêu bao nhiêu?” Âu Dương Long hỏi.



“Yêu rất nhiều.” Tô Nặc vùi đầu vào trong ngực của ngài giám đốc.



“So với anh hai thì sao?” Mặc dù có hơi tính toán chi li nhưng mà. . . Âu Dương Long thật sự muốn biết!



Tô Nặc rì rầm vài tiếng, không trả lời.


“Ừ.” Mục Thu xoa ngón tay của hắn, “Ngốc quá, anh không có mất trí nhớ đâu, chọc em thôi.”



“Lúc ấy nhìn anh cả người đầy máu, em cứ tưởng. . .” Chung Ly Phong Bạch nghẹn ngào nói không nên lời.



“Yên tâm, mạng anh lớn lắm.” Mục Thu muốn giơ tay lên lau nước mắt cho hắn, nhưng lại không có chút sức lực nào.



“Anh mau khoẻ lại đi.” Chung Ly Phong Bạch vùi đầu vào gáy Mục Thu, “Sau đó chúng ta lập tức kết hôn.”



Đây đúng là thời khắc trọng đại!



Mục Thu nhếch miệng cười thật tươi.



Tuy rằng bị đâm hai nhát dao nhưng được như bây giờ. . . Cũng không đến nỗi tệ!



Đối lập với hai người, buổi chiều của Tô Nặc khá là chán, bởi vì thứ nhất không cần đi làm, thứ hai cả Hàn Uy và Âu Dương Long đều bề bộn nhiều việc, thậm chí ngay cả Đới An cũng ngại hắn phiền, cho hắn một cây kẹo que rồi đuổi hắn ra khỏi văn phòng!



Rõ ràng là kì thị người ta! Tô Nặc thở ngắn thở dài dạo quanh công ty một vòng, sau đó quyết định ra ngoài giải sầu.



Mà phương thức giải sầu của dân ăn hàng chính là. . . Ăn cái gì đó!



Không thể lãng phí thời gian trà chiều!



Vì thế Tô Nặc hưng phấn lái xe của Đới An tới một tiệm đồ ngọt nổi tiếng, bánh sweetheart cacao và bánh mì nướng mật ong món nào cũng ngon, rất đáng đi một chuyến! Tuy không thể trực tiếp ngồi trong tiệm ăn nhưng mua về nhà dùng lò nướng hâm lại cũng được rồi!



Ôm ấp tình yêu dành cho thức ăn, Tô Nặc khoá xe rồi băng qua con phố đối diện, sau đó bất chợt bị một cái xe đạp. . . Đụng trúng!



A a a tai nạn xe cộ!



“Cậu không sao chứ?” Đối phương vội vàng đỡ hắn dậy.



Có chứ sao không! Tô Nặc rít gào trong lòng, anh tưởng không lái xe cơ động thì không cần nhìn đường à! Xe đạp cũng có lực sát thương!



Đầu gối đau quá!



“Thật sự xin lỗi.” Đối phương đỡ Tô Nặc lên ghế đá ven đường, sau đó cẩn thận vén ống quần hắn lên.



Đầu gối! Đầy Máu! Trời ơi!



“Anh!” Tô Nặc tức đến choáng váng, ngày mai ông phải đi chụp hình quảng cáo!



“Tôi đưa cậu đi bệnh viện.” Đối phương mặc đồ thể thao, là một người đàn ông ước chừng ba mươi tuổi, trên gương mặt có một vết sẹo nhạt, vừa nhìn là biết không phải người tốt!



“Quên đi, lần sau cẩn thận một chút.” Tô Nặc không muốn làm lớn chuyện, hắn tránh khỏi người đàn ông nọ rồi khập khiễng đi về phía xe của mình.



Tuy bánh mì nướng mật ong gần trong gang tấc nhưng cả người dính đầy bụi còn đi mua bánh hình như không được ổn cho lắm, vì vậy Tô Nặc đành phải nhịn đau trở về.



Đau quá là đau!



Tâm lí sinh lí cái nào cũng đau!



Sau khi ngồi vào xe, Tô Nặc dùng khăn giấy lau máu, sau đó bức xúc gọi điện thoại cho ngài giám đốc, “Em bị xe đụng!”



“Cái gì?” Âu Dương Long giật mình, “Hồi nào?”



“Mới vừa bị!” Tô Nặc rít gào.



“Bị xe gì đụng trúng?” Âu Dương Long cảm thấy giọng nói của Tô Nặc rất khỏe, không giống người vừa bị xe đụng.



“Xe đạp!” Tô Nặc tức giận nhìn ra ngoài cửa kính, phát hiện cái tên gây họa đã chuồn mất!



Đúng là cái đồ nhát gan đáng khinh!



“Em không sao chứ?” Âu Dương Long cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa đau đầu, không ở bên cạnh mình một phút là lại xảy ra chuyện.



“Đầu gối bị thương!” Tô Nặc vốn định nói khoa trương một chút như “gãy chân luôn rồi”, nhưng cuối cùng vẫn đi theo con đường tả thực.



“Giám đốc, chủ tịch tìm ngài về họp.” Trong điện thoại di động truyền đến giọng nói của cô thư kí.



“Anh đi họp đi.” Tô Nặc lập tức quay lại bộ dạng ngoan ngoãn, “Em không sao, chỉ định than phiền với anh chút thôi.”



Nhất định không thể cản trở công việc của chồng mình!



Đúng là quá hiểu chuyện.