Thời Thượng Tiên Sinh

Chương 75 :

Ngày đăng: 21:41 18/04/20


“Em có chắc không cần anh tới không?” Âu Dương Long vẫn cảm thấy không yên tâm.



“Em không sao, bây giờ em sẽ lái xe về công ty.” Tô Nặc khởi động xe, “Bất quá sau khi Đới An biết nhất định sẽ khóc lụt nhà.” Thật là rầu hết sức.



“Được rồi, vậy em đi đường cẩn thận.” Âu Dương Long nói, “Có gì thì cứ gọi cho anh.”



“Ừ.” Tô Nặc cúp điện thoại, vừa chuẩn bị rời đi, đột nhiên có người gõ cửa kính xe.



Sau đó hắn nhìn thấy ngài giám đốc giáng xuống từ trên trời?



Làm gì có chuyện đó!



Thật ra hắn thấy cái tên vừa tông xe đạp vào mình!



“Có gì không?” Tô Nặc hạ cửa kính xe xuống, thái độ vô cùng lạnh lùng.



“Tôi thật sự xin lỗi.” Anh chàng mặt sẹo cầm một cái hộp đáng yêu trong tay, “Vừa rồi có phải cậu muốn đến tiệm đó không?”



Bánh mì nướng mật ong. . .



“Không phải.” Tô Nặc bình tĩnh trả lời.



Cho dù là dân ăn hàng cũng phải có kiến thức cơ bản!



Quyết không được nhận!



“Đây là số điện thoại di động của tôi.” Anh chàng mặt sẹo đưa cho Tô Nặc miếng giấy nhỏ.



Sao mà phiền quá vậy! Tô Nặc đeo mắt kính căm tức nhìn hắn, tiếp tục lạnh lùng nói, “Chừng nào rảnh rồi tính, bây giờ tôi phải đi.”



Rất có khí phách, phải nói là quá nam tính.



“Tôi tên La Lực, có vấn đề gì cậu cứ gọi điện thoại cho tôi.” Anh chàng mặt sẹo không tính toán với vẻ phách lối của hắn.



“Anh tên Loli?!” Trời đất mẹ ơi! Tô Nặc suýt bật ngửa, cái tên này đúng là quá thần thánh, vừa nghe là biết không phải cha mẹ ruột đặt cho! Một gã đàn ông cao hơn 1m8 tên Loli ha ha ha ha ha ha chuyện này không buồn cười chút nào lát về nhất định phải kể cho ái phi và chồng đẹp trai của mình nghe!!



*La Lực 罗力 (luō lì) – Loli 萝莉 (luó lì). Hai từ này phát âm nghe y chang o_o



“Còn cậu?” Anh chàng mặt sẹo tiếp tục hỏi.



Tô Nặc đạp chân ga, bình tĩnh nói, “Tôi tên Mary Sue.”



*Mary Sue là tên một nhân vật trong Star Trek, với những đặc điểm siêu việt như: là trung úy trẻ nhất trong hạm đội khi vừa 15 tuổi rưỡi, nhan sắc tuyệt đẹp không gì sánh được, vượt trội trong mọi lĩnh vực, được tất cả mọi người yêu mến v.v… Người ta thường dùng cụm từ này để mỉa mai những nhân vật được miêu tả quá hoàn hảo không tì vết.



Anh chàng mặt sẹo: . . .



Xe thể thao màu đỏ nghênh ngang phóng đi, bỏ lại chàng mặt sẹo Loli ở phía sau.



“Ái phi!” Tô Nặc lái xe về nhà mình, Đới An đang đứng nấu ăn trong nhà bếp.



“Rửa tay chuẩn bị ăn cơm.” Đới An nói.



“Ừ.” Tô Nặc đứng ở cửa phòng bếp, “Ái phi, nàng nhìn trẫm một cái trước đã.”



Đới An vội vàng dùng cái kìm lột thịt cua.



“Ái phi.” Tô Nặc tiếp tục gọi.



Đới An đành phải quay đầu lại, “Cậu có gì hay mà —— Ối!” Sao trên người dính đầy đất vậy!



“Ái phi!” Tô Nặc phẫn nộ nói, “Trẫm bị thương!”



“Xảy ra chuyện gì vậy?” Đới An vội vàng bước qua kéo hắn nhìn tới nhìn lui, “Cậu đánh nhau với người ta à?”



“Trẫm gặp thích khách.” Tô Nặc nghiêm túc trả lời.



“Mau cởi quần áo ra cho tôi nhìn một chút.” Đới An rút khăn giấy lau khô tay.



Tô Nặc hít một hơi, “Nàng thèm khát tới vậy sao?”



“Còn diễn nữa!” Đới An hung hăng lột áo sơ mi của hắn, “Tại sao lại thành thế này?”



“Trẫm bị xe đạp đụng trúng.” Tô Nặc thành thật khai báo.



Trên người không có vết thương nào, Đới An thở phào nhẹ nhõm, sau đó ngồi xổm xuống lột quần hắn!



Tô Nặc: . . .



Ái phi thật sự thèm khát lắm rồi!



“Ối!!” Đới An lại hét lên lần nữa.



“Chưa lột quần lót mà nàng đã chấn động như thế, trẫm thật sự rất ngại.” Tô Nặc vô liêm sỉ nói, “Lớn lắm phải không?”



“Sao đầu gối bị thương rồi!” Đới An nhìn hắn bằng ánh mắt hừng hực lửa giận.
“Này, chú đừng có quấy rầy em trai của tôi.” Hàn Uy bất mãn nói.



“Méc nhanh vậy sao?” La Lực bật cười.



“Dám đi quá giới hạn, coi chừng tôi đập chú.” Hàn Uy nói.



“Yên tâm đi, tôi chỉ muốn cậu ta chụp hình quảng cáo thôi.” La Lực nói, “Không làm gì khác đâu.”



Đối với bạn thân nhiều năm, dĩ nhiên Hàn Uy rất tin tưởng, vì thế dặn dò hai ba câu rồi cúp điện thoại. La Lực sờ sờ cằm, sau đó gọi điện thoại cho thư kí, bảo cô nàng đặt một vài món tráng miệng ngọt và đồ ăn vặt tới đây.



Hành động này được rất nhiều điểm cộng trong mắt nhân viên công tác, nhất là nhóm em gái trợ lí! Có đồ ngon phải biết chia sẻ cho người khác chứ!



“Gia, cậu muốn ăn một chút không?” Cảm nhận được oán khí ngập trời của Tô Nặc, Đới An mở miệng hỏi.



Mặc dù là bông hoa cao quý không ăn khói lửa, nhưng thỉnh thoảng ăn đồ ngọt một lần cũng không sao, chỉ cần không phải móng heo là được rồi!



Nhưng ngoài dự đoán của hắn, Tô Nặc lại nói không!



Dân ăn hàng mà lại từ chối đồ ăn, chuyện này không khoa học!



Đới An giật mình, “Tại sao?”



“Tôi uống nước trái cây là được rồi.” Tô Nặc mở nắp chai nước tu ừng ực.



Tuy rằng đồ ngọt trông rất hấp dẫn nhưng chẳng biết tại sao mình lại không muốn ăn thứ tên kia mua!



“Nặc Nặc muốn ăn không?” La Lực bưng bánh nướng giòn sô-cô-la và hạch kiểu Ý qua đây.



“Cảm ơn, không cần.” Tô Nặc rất kiên quyết, hơn nữa còn âm thầm rít gào trong lòng, ai cho nhà ngươi gọi Nặc Nặc! Phải gọi là Tô tiên sinh!



“Bánh hạnh nhân mỏng thì thế nào? Cái này ít chất béo, ăn một lần chắc không sao đâu.” La Lực tiếp tục hỏi.



“Cũng không cần!” Tô Nặc tiếp tục lắc đầu.



Thấy thái độ của Tô Nặc có vẻ không ổn, Đới An đúng lúc chen vào nói, “Xin lỗi tổng giám đốc La, tạo hình của Nặc Nặc có chút vấn đề, chúng tôi phải làm tóc lại lần nữa.”



“Ừ.” La Lực nhún vai.



“Cái tên này đúng là đáng ghét!” Sau khi La Lực đi xa, Tô Nặc nhỏ giọng nói thầm.



“Tại sao?” Đới An nói thẳng, “Tôi thấy anh ta đối xử với cậu rất tốt.”



“Anh không thể bị vẻ ngoài của hắn mê hoặc.” Tô Nặc nói chắc như đinh đúng cột, “Vô sự ân cần, phi gian tức đạo*!”



*không có việc gì mà lại ra vẻ ân cần, không phải gian tặc thì cũng là trộm cắp.



“. . . Được rồi, cậu muốn nghĩ thế nào thì tùy.” Đới An nói, “Đừng gây sự thẳng mặt với người ta là được.”



Tô Nặc vừa đi vừa tự nhủ, chẳng lẽ hắn mơ ước nhan sắc của mình?



Trời đất quỷ thần! Giả thiết này đúng là quá kinh hoàng, nhưng càng nghĩ càng có khả năng! Nếu thật sự là thế, giám đốc của mình nhất định sẽ nổi giận, sau đó không cho mình chụp hình quảng cáo luôn! Nhưng nếu không chụp thì biết giải thích sao với anh hai? Cũng không thể nói “em nghi ngờ hắn thầm mến em nên em không chụp nữa”, nghe vừa ngu vừa tự kỉ!



“Trời ơi.” Tô Nặc nhịn không được thở dài chán nản, làm nhân bánh bích quy* thật là khó.



*ý nói rơi vào tình thế tiến không được mà lùi cũng không xong, giống như nhân bánh bị kẹp giữa hai miếng bánh.



Chuyện đã vậy rồi, chỉ còn cách tới đâu hay tới đó thôi.



Sáng sớm chụp xong rất nhanh, dựa theo kế hoạch ban đầu, buổi chiều phải chụp hình trong phòng tắm! Với Tô Nặc mà nói, thay đổi kiểu chụp là chuyện bình thường, nhưng cái tên Loli mặt sẹo kia. . . Nghĩ thế nào cũng thấy không ổn!



“Chụp phòng khách và phòng bếp trước được không?” Tô Nặc đề nghị, “Hôm qua tôi bị thương ở chân, đợi mai mốt rồi hẵng chụp, hiệu quả sẽ tốt hơn.”



“Không thành vấn đề.” Nhà thiết kế quảng cáo sảng khoái đáp ứng.



La Lực cũng không có ý kiến gì, ngoài ra lúc chụp ảnh buổi chiều còn rất biết điều thu liễm ánh mắt của mình.



Nhưng với Tô Nặc mà nói, như vậy vẫn chưa đủ! Hắn thật sự hi vọng La Lực có thể hoàn toàn rời khỏi đây! Cho dù phải chụp mông cũng chỉ có thể cho hắn xem ảnh chụp phẳng, tuyệt đối không thể cho hắn ở lại hiện trường xem ảnh 3D lập thể! Đây là vấn đề nguyên tắc!



“Anh có biện pháp gì đuổi hắn đi không?” Tô Nặc không muốn làm phiền anh hai, vì thế lôi Đới An qua một bên nhỏ giọng hỏi.



“Sao cậu lại ghét tổng giám đốc La như thế?” Đới An buồn bực nói, “Tôi thấy anh ta ổn đấy chứ.”



Bởi vì hắn có ý đồ xấu với tôi! Tô Nặc rít gào trong lòng, sau đó bình tĩnh nói, “Bởi vì trên mặt hắn có vết chém.”



Đới An: . . .



Lí do này cũng được sao?!



“Tóm lại anh mau nghĩ cách giúp tôi!” Tô Nặc bi phẫn nói.



Ông không muốn chụp hình trước mặt hắn!



Đúng là quá phiền!