Thời Thượng Tiên Sinh
Chương 77 :
Ngày đăng: 21:41 18/04/20
Vào buổi tối, Tô Nặc ra sức yêu cầu Đới An ngủ cùng giường với mình, bởi vì hắn cảm thấy La Lực có thể nhân lúc nửa đêm phá cửa xông vào bíp bíp mình — Rồi lại bíp bíp — Cuối cùng lại bíp bíp bíp bíp!
Phải biết rằng tên đó chính là nhà đầu tư! Tất nhiên hắn sẽ có chìa khóa của tất cả các phòng!
“Ngủ ngon.” Đới An đắp chăn, ngáp dài.
“Anh đừng có ngủ trước như thế.” Tô Nặc dùng sức lay người hắn.
“Lại sao nữa?” Mặt người đại diện đầy hắc tuyến.
“Anh có học võ Taekwondo không?” Tô Nặc hỏi, “Hoặc mấy môn võ phòng thân khác cũng được.”
“Không có.” Đới An lắc đầu.
“Sao anh không học?” Tô Nặc thở dài.
“Tôi học Taekwondo làm gì?” Đới An không hiểu gì hết.
“Tất nhiên là để phòng thân rồi! Phòng ngừa trường hợp bị yêu râu xanh tấn công.” Tô Nặc gục đầu xuống bên cạnh Đới An, “Chúng ta giấu dao gọt trái cây dưới gối được không?”
“Không được!” Đới An từ chối thẳng thừng, “Tôi sợ nửa đêm cậu mộng du lấy nó đâm tôi.”
“Nhưng tôi cảm thấy tên La Lực đó không phải là người tốt!” Tô Nặc nói, “Rất có thể hắn là tên biến thái!”
“Sao cậu lại nghĩ như vậy?” Đới An giật mình.
“Bởi vì ánh mắt hắn nhìn tôi rất kì quái!” Tô Nặc nói chắc như đinh đóng cột, giống như trong tiểu thuyết ngôn tình đã miêu tả, ánh mắt đó chứa đầy dục vọng tà ác.
“Cậu nói hắn có ý đồ xấu với cậu?” Đới An hít một hơi, sau đó lo lắng ngồi dậy, “Những lời này không thể nói lung tung, bên ngoài đang đồn cậu là gay, một tên Khâu Tử Ngạn đã đủ phiền, thêm hắn nữa thì cậu hết đường chối.”
Làm ơn đi, tôi thích đàn ông thật mà!
Nhưng đây không phải là trọng điểm!
Tô Nặc nghiêm túc nói, “Đúng vậy, tôi chắc chắn là thế.”
“Bằng chứng đâu?” Đới An gặng hỏi, “Có gì chứng minh không?”
“Là trực giác!” Tô Nặc nắm tay người đại diện.
Thần kinh đang căng thẳng của Đới An lập tức thả lỏng.
Cái lí do này nghe thật có sức thuyết phục.
“Vậy nên tối nay chúng ta thay phiên nhau gác đêm nhé?” Tô Nặc phân công nhiệm vụ, “Nửa đêm đầu anh thức, nửa đêm sau tôi thức thay anh.”
“Ừ.” Đới An trả lời cho có lệ, “Mau ngủ đi.”
“Đến lúc đổi phiên nhớ kêu tôi.” Tô Nặc dặn dò.
Đới An gật đầu, “Biết rồi.”
“Anh đừng có quên đó.” Đây là chuyện liên quan đến chủ quyền hoa cúc và danh dự của bản thân!
“Được rồi, tôi hứa mà!” Đới An vẫy vẫy tay, “Mau ngủ đi.”
“Ngủ ngon.” Tô Nặc đắp chăn, nghĩ nghĩ một hồi lại muốn nói tiếp, “Nếu hắn –“
“Nếu hắn xông vào, chúng ta sẽ dùng gậy đập cho hắn tơi bời hoa lá, sau đó lột sạch đồ rồi trói hắn lại!” Đới An trả lời vô cùng lưu loát.
“Chính xác!” Lúc này Tô Nặc mới cảm thấy yên tâm.
“Bây giờ nhắm mắt lại ngủ đi.” Đới An ra lệnh, không cho Tô Nặc lên tiếng nữa.
“Ái phi thật oai phong.” Tô Nặc khen ngợi.
“Mau ngủ đi!” Ngoài mặt Đới An vẫn giữ vẻ ôn hòa, trong lòng muốn hét vào mặt hắn lắm rồi!
Cuối cùng Tô Nặc cũng ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
“Chú cũng rảnh quá nhỉ!” Hàn tiên sinh rất không khách sáo lên tiếng, “Bây giờ mới ba giờ sáng, tốt nhất chú nên có lí do chính đáng!”
“Em trai của chú thật thú vị.” La Lực cười đến đau cả bụng, “Bây giờ cậu ta đang nghĩ tôi muốn dùng quy tắc ngầm với cậu ta.”
Hàn Uy: . . .
“Chú có chắc cậu ta là em trai của chú không?” La Lực vẫn còn cười, “Hai người chẳng giống gì cả.”
“Chú làm gì nó rồi?” Trong lòng Hàn Uy xuất hiện dự cảm xấu.
“Tôi vẫn nghe lời chú, xem cậu ta như em trai.” La Lực báo cáo, “Có thể do tôi quan tâm quá mức khiến cậu ta nghĩ tôi có ý đồ riêng nên mới ân cần như vậy, cậu ta còn tưởng tôi có âm mưu đưa cậu ta lên giường.”
“Này này, có cần nói huỵch toẹt ra như vậy không?!” Hàn Uy nhíu mày, “Mau đi giải thích rõ ràng với nó đi.”
“Sao tôi phải giải thích?” La Lực cảm thấy vô cùng thú vị, “Tôi còn muốn chọc cậu ta thêm một lúc.”
Hàn Uy: . . .
Đúng là muốn ăn đập mà!
“Em trai chú bị tôi dọa bỏ của chạy lấy người rồi.” La Lực vịn lan can, tiếp tục cười, “Biểu tình của cậu ta rất thú vị.”
Hàn Uy hít một hơi, “La Lực!!!”
“Nói thật, trước đó tôi không có làm gì cậu ta cả, đói bụng đưa cơm, bị bệnh đưa thuốc, phục vụ tận tình, là em trai chú chạy tới chọc tôi trước.” La Lực nghiêm túc nói.
“Quên đi, về sau chú cách xa nó một chút, chuyện này để tôi giải quyết.” Hàn Uy cảm thấy vô cùng đau đầu.
La Lực nói thêm vài câu có lệ rồi cúp máy, nhàn nhã móc gói thuốc trong túi quần ra hút.
Trong phòng tắm, Tô Nặc ngồi trên bồn cầu trầm tư, mình có nên nói chuyện này cho anh hai nghe không?!
Nhưng hắn còn chưa suy nghĩ xong, anh hai đã gọi điện thoại tới.
“Anh hai.” Tô Nặc lập tức bắt máy.
“Đừng để ý cái tên La Lực kia, hắn bị điên.” Hàn Uy đi thẳng vào vấn đề.
“Hắn gọi cho anh?” Tô Nặc nghe vậy liền nổi giận, dám nhanh tay cáo trạng trước, lẽ ra tôi mới là người nên cáo trạng, người bị đùa giỡn chính là tôi!
“Hắn có nói gì em cũng đừng tin.” Hàn Uy dặn dò, “Hắn sẽ không làm gì em đâu, hắn chỉ muốn trêu em một chút thôi.”
“. . .” Cái này hình như không đúng lắm! Tô Nặc rất tin tưởng vào trực giác của mình.
“Lần này hắn về nước là để giúp anh, giải quyết xong mọi việc hắn sẽ quay lại Ý.” Hàn Uy nói, “Cho nên em đừng đoán mò nữa, làm xong sớm rồi về sớm.”
“. . . Em biết rồi.” Tô Nặc cảm thấy hơi rối rắm, nếu đối phương đến để giúp đỡ, mình không nên gây phiền phức cho anh hai!
“Nặc Nặc.” Đới An gõ cửa, “Cậu không sao chứ, sao chui vô toilet lâu vậy?”
“Không có gì.” Tô Nặc cúp điện thoại rồi đi ra ngoài, “Simon thế nào?”
“Bác sĩ nói anh ta không có gì nghiêm trọng, cái ghế chỉ đập trúng bả vai nên bị trầy xước nhẹ và tụ máu bầm thôi, bây giờ mọi người đã đi ngủ hết rồi.” Đới An nói, “Sáng mai sẽ có thợ chụp ảnh khác đến thay thế.”
“Sáng mai tôi sẽ đi xin lỗi anh ta thêm lần nữa.” Tô Nặc cảm thấy mình phải đích thân đi xin lỗi Simon.
“Đúng rồi, lúc nãy cậu với tổng giám đốc La nói gì vậy?” Đới An hỏi.
“Quả nhiên tôi đã đoán đúng, hắn thật sự đang yêu thầm tôi.” Tô Nặc nói chắc như đinh đóng cột.
“. . . Trời đất.” Đới An cũng bị dọa hết hồn.
“Nhưng tôi nhất định sẽ không để hắn toại nguyện!” Tô Nặc vô cùng quyết tâm.
“Chúng ta có nên báo công ty xin hủy hợp đồng không?” Đới An lo lắng nói.
“Không cần.” Tô Nặc lắc đầu, sau đó tức giận nói, “Nếu hắn dám động tay động chân với tôi, tôi sẽ lập tức thiến hắn!”
Phải nói là vô cùng oai phong lẫm liệt!