Thời Thượng Tiên Sinh
Chương 78 :
Ngày đăng: 21:41 18/04/20
Nếu đã nói rõ ràng với nhau thì không còn lí do gì để khách khí nữa. Sáng hôm sau, trước lúc bắt đầu công việc, Tô Nặc lạnh lùng nhìn La Lực, “Lúc tôi làm việc, phiền anh đừng xuất hiện!”
“Lí do?” La Lực cười cười, “Nếu tôi nhớ không lầm, cái biệt thự dùng để chụp ảnh quảng cáo này là của tôi.”
“Tôi không cần biết biệt thự này của ai!” Tô Nặc bực bội quát, “Nếu anh dám bước vào tôi sẽ thiến anh!” Sau khi suy nghĩ một chút rồi lại nhấn mạnh thêm, “Hai chúng ta tuyệt đối không có khả năng!”
Đúng là cái tên điên khùng!
“Cậu thật sự không suy nghĩ lại về việc quen thử với tôi sao?” La Lực đút hai tay vào túi quần, xoay người nhìn thẳng vào Tô Nặc, “Tôi sẽ là một người bạn trai tuyệt vời.”
Đi chết đi! Tô Nặc nghe xong liền rống giận: “Đừng có mơ!”
Ông đã có bạn trai rồi, hơn nữa anh ấy còn rất đẹp trai!
“Tại sao?” La Lực tỏ vẻ đau khổ, “Tôi rất thích cậu mà.”
“Có rất nhiều người thích tôi.” Tô Nặc nghiêm túc nói, “Nhưng tôi không thể thích bọn họ cùng một lúc.” Đây là vấn đề nguyên tắc.
La Lực nhịn cười đến mức dạ dày sắp co quắp lại, đúng là tên nhóc vừa ngu xuẩn vừa tự kỉ, nhưng cũng rất đáng yêu.
“Tốt nhất anh nên quay về công ty đi.” Tô Nặc lạnh lùng nói, “Anh ở đây sẽ làm ảnh hưởng đến năng suất làm việc của tôi.”
“. . . Ok, tôi cam đoan sẽ không tiến vào, được chưa?” La Lực giơ tay đầu hàng, “Tôi chỉ ngồi ngoài sân uống trà, chắc không ảnh hưởng đến tâm tình của cậu đâu nhỉ?”
Có chứ sao không! Tô Nặc rít gào trong lòng, tuy nhiên vẫn không nói gì nữa, dù sao đối phương cũng là bạn của anh hai, hắn đành phải nhường một bước.
“Nặc Nặc.” Đới An ra ngoài tìm hắn, “Chuẩn bị chụp ảnh rồi.”
Tô Nặc vẫn cảm thấy không yên tâm, “Anh —“
“Tôi cam đoan sẽ không lén vào trong.” La Lực cắt lời hắn, còn giơ tay lên hứa hẹn.
Tuy lời hứa này không đáng một xu nhưng cũng không còn cách nào khác, Tô Nặc đành phải miễn cưỡng chấp nhận, sau đó xoay người đi vào trong biệt thự.
“Vừa rồi cậu và tổng giám đốc La nói gì vậy?” Đới An hỏi.
“Lúc tôi chụp ảnh, anh nhớ đứng canh cửa!” Tô Nặc dặn dò, “Tuyệt đối không được cho tên đó lẻn vào!”
Đới An nghe xong liền 囧, “Anh ta là nhà tài trợ, anh ta muốn vào tôi cũng không cản được.”
Tô Nặc nổi giận, “Anh là ái phi của tôi, sao anh dám nói giúp cho người ngoài!”
Đới An tỏ vẻ vô tội, “Nãy giờ tôi có nói gì đâu.”
“Tóm lại anh nhớ phải đứng chặn ở cửa.” Tô Nặc vỗ vai hắn, “Nếu để hắn vào đây, tôi sẽ chết cho anh xem, chúng ta cứ vui vẻ quyết định vậy đi.”
Đới An: . . .
Vui vẻ ở chỗ nào chứ?!
Thật ra chuyện lộ hơn nửa mông ra ngoài hoàn toàn không thành vấn đề, chỉ là bên ngoài có một tên yêu râu xanh đang rình rập, vì vậy mới có vấn đề!
“Nặc Nặc, đừng cứng ngắc như thế.” Thợ chụp ảnh nói, “Thả lỏng một chút, tự nhiên một chút nào.”
Thả nữa là tôi gãy lưng luôn! Tô Nặc vô cùng lo lắng.
“Ngoan, nghiêng người qua một chút, đưa lưng về phía tôi đi.” Thợ chụp ảnh điều chỉnh ống kính.
Tô Nặc vô cùng phối hợp, mau mau chụp cho xong, nhất định không thể để chuyện lộ mông này phát sinh lần nữa!
“Chắc chắn hắn đang trả thù tôi.” Tô Nặc rưng rưng nước mắt, “Hại ái phi chịu khổ rồi.”
“Trả thù cậu cái gì?” Đới An không hiểu gì hết.
“Trả thù chuyện tôi không cho hắn vào xem tôi chụp ảnh!” Tô Nặc suy bụng ta ra suy bụng người, “Chắc hắn muốn nhìn lắm rồi.” Bởi vì tôi không có mặc quần!
“Mặc kệ vì nguyên nhân gì, tóm lại cậu đã đoán đúng!” Đới An nắm tay Tô Nặc, “May là ngày mai là ngày cuối cùng, chúng ta phải nhanh chóng chụp cho xong.” Tên mặt sẹo kia đúng là đáng sợ!
Còn ở phòng bên cạnh, La Lực đang gọi điện thoại cho Hàn Uy, “Em trai chú đáng yêu thật.”
Hàn Uy đau đầu nói, “Chú lại làm gì nó rồi?”
“Sáng nay cậu ta ra vẻ nghiêm túc kéo tôi sang một góc, nói tôi nên bỏ cuộc đi, còn nói tôi và cậu ta không có khả năng đến với nhau.” La Lực nhớ tới biểu tình lúc sáng của Tô Nặc liền phì cười.
“Chú đừng có chú ý tới nó quá!” Hàn Uy cảm thấy bất lực.
“Hôm nay khi chụp ảnh, cậu ta đưa ra quy định mới, không cho tôi vào nhìn, còn bảo người đại diện của mình đứng ở cửa canh chừng tôi.” La Lực cười đau cả bụng, “Sau đó tôi mới dắt cái cậu người đại diện ngơ ngơ ngác ngác kia đi lòng vòng trên núi Minh Nguyệt suốt ba bốn tiếng đồng hồ.”
Hàn Uy bắt đầu hối hận đã kêu Tô Nặc nhận hợp đồng này.
Bởi vì cái tên La Lực này rất thích đùa dai!
“Được rồi được rồi, nói chuyện nghiêm túc nào.” La Lực ngừng cười, “Chuyện của bên Sở Hằng thế nào rồi?”
“Tệ lắm thì bảo Nặc Nặc đi cược với bọn họ.” Hàn Uy nói, “Tôi không sợ Nặc Nặc thua, chỉ sợ đối phương gian lận.”
“Đường Tiểu Ngữ lần trước chú nói đâu?” La Lực hỏi.
“Tạm thời xảy ra chút chuyện, tôi đang tìm người khác.” Hàn Uy nói, “Tóm lại cũng còn thời gian, không cần gấp.”
“Đến lúc đó để tôi đi với chú.” La Lực nói.
“Tại sao chú lại muốn tham gia?” Hàn Uy nhíu mày, “Dù sao ở mặt ngoài, quan hệ của chú với Sở Hằng không tệ, không cần nháo lên rồi trở mặt với nhau.”
“Yên tâm đi, tôi sẽ giữ thái độ trung lập, tuyệt đối không nhúng tay vào chuyện này.” La Lực nói, “Đối phương cũng không phải người hiền lành, có tôi đi cùng sẽ khiến bọn họ bớt ỷ thế một chút.”
Hàn Uy im lặng, nhưng cũng không từ chối.
So với anh hai, thế giới này trong mắt Tô Nặc đơn giản hơn rất nhiều.
“Sao vẫn chưa ngủ?” Âu Dương Long vừa lái xe vừa nghe điện thoại.
“Không ngủ được.” Tô Nặc ôm di động nằm trên giường, “Anh đang làm gì vậy?”
“Đang lái xe về nhà, vừa mới tới bệnh viện thăm Mục Thu xong.” Âu Dương Long nói, “Tuy hắn vẫn chưa nhìn rõ được nhưng tình hình cũng không tệ.”
“Ừ, ngày mai xong việc em sẽ lập tức về nhà.” Tô Nặc nói, “Buổi tối chúng ta cùng ra ngoài ăn cơm!”
Tiện thể ăn mừng rốt cuộc cũng có thể thoát khỏi tên mặt sẹo, sau đó sẽ ăn một buổi tối lãng mạn với người yêu đẹp trai của mình!
Dù sao cũng đang trong thời kì yêu đương cuồng nhiệt, xa một ngày chẳng khác gì cách ba thu.
Cứ như vậy nhân lên, mình và giám đốc đã không gặp nhau gần mười năm rồi!
Nhớ chết đi được!
Nhất định phải triền miên bíp bíp — Một hồi!