Thời Thượng Tiên Sinh
Chương 79 :
Ngày đăng: 21:41 18/04/20
Trong một căn phòng ở bệnh viện, Chung Ly Phong Bạch ngồi tựa lưng vào giường, đọc tin tức xã hội trên điện thoại cho Mục Thu nghe.
Khung cảnh thật sự rất cảm động!
“Em không cần ở bên anh suốt như vậy.” Mục Thu nắm tay hắn, “Có hộ lí rồi.”
“Anh không muốn tôi chăm sóc cho anh?!” Chung Ly Phong Bạch có chút tức giận.
Đừng có ép tôi!
Cãi nhau!
Với anh!
“Đương nhiên không phải.” Mục Thu dở khóc dở cười nói, “Anh chỉ sợ làm ảnh hưởng đến công việc của em.”
“Tôi không có việc gì để làm hết!” Chung Ly Phong Bạch nói chắc như đinh đóng cột.
“. . . Vậy thôi.” Mục Thu giơ tay lên định sờ mặt đạo diễn Chung, nhưng do nhìn không rõ nên sơ ý chọt trúng mắt của hắn.
“A!” Đạo diễn Chung kêu thảm một tiếng, là một chàng thanh niên nho nhã nên chỗ nào trên người hắn cũng yếu đuối.
“Em không sao chứ?” Mục Thu bị dọa giật mình.
“Không sao!” Chung Ly Phong Bạch nắm tay hắn đặt lên mặt mình!
Mục Thu: . . .
“Ăn trái cây không?” Chung Ly Phong Bạch hỏi.
Mục Thu lắc đầu, ngón cái xoa nhẹ lên má Chung Ly Phong Bạch, vẻ mặt vô cùng dịu dàng.
Sau đó đạo diễn Chung cương luôn?
Làm gì có chuyện đó!
Không nhất thiết phải như thế!
Thanh niên nho nhã không thể cương tùy lúc như vậy, chuyện này không khoa học!
Thay vào đó chỉ có thể bị những hành động dịu dàng này làm cảm động, sau đó chìm đắm trong hạnh phúc mà thôi!
Tình huống trước mắt chính là như thế!
Chung Ly Phong Bạch bị biểu tình yêu chiều của Mục Thu làm cho đầu óc rối bời, cái mũi cũng bắt đầu đỏ lên!
Vì thế hắn liền nhào tới hung hăng hôn Mục Thu!
Xúc cảm thật nóng bỏng và mềm mại!
Mục Thu sửng sốt trong chốc lát, tiếp theo cảm thấy môi mình đau nhói – Giống như bị rắn cắn!
Đạo diễn Chung vòng tay ra sau ôm cổ Mục Thu, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm môi và răng của đối phương.
Mục Thu bị thương chưa khỏi, tạm thời vẫn chưa thể đặt người yêu dưới thân lăn qua lăn lại hung hăng bíp bíp một phen, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng đến việc hắn dùng hai tay ôm Chung Ly Phong Bạch, làm cho nụ hôn của hai người càng sâu hơn.
“Sao vậy?” Chung Ly Phong Bạch vẫn đang bận súc miệng.
“Không có gì, chỉ định hỏi thăm anh một chút.” Tô Nặc nói, “Tổng giám đốc Mục thế nào rồi?!”
Rất tốt, vừa rồi còn bíp lên mặt tôi! Đạo diễn Chung âm thầm rủa xả, sau đó lẩm bẩm nói, “Anh ta rất khỏe.”
“Ngày mai tôi sẽ xong việc ở đây, ngày mốt tôi ghé thăm tổng giám đốc Mục.” Tô Nặc nói, nhưng thật ra hắn chỉ muốn đến tìm Chung Ly Phong Bạch để kể về sự tích gan dạ của bản thân mang tên “có một gã đầu tư dê xồm muốn dùng quy tắc ngầm với tôi nhưng đã bị tôi đá bay”! Không có người chia sẻ rất khó chịu!
“Ngày mốt Khâu Tử Ngạn cũng sẽ ghé qua đây.” Chung Ly Phong Bạch nói, “Hắn vừa gọi điện thoại báo cho tôi.”
“Hắn tới làm gì?” Tô Nặc buồn bực hỏi.
“. . . Thăm Mục Thu.” Chứ còn tới làm gì nữa?!
“Vậy chờ hắn đi rồi tôi tới sau.” Tô Nặc rất lo lắng về điều này.
“Tại sao?” Chung Ly Phong Bạch hỏi, “Hai người lại cãi nhau?”
Không có! Tô Nặc trề môi, “Quan hệ của hai chúng tôi rất tốt.”
“Tôi hiểu rồi.” Chung Ly Phong Bạch giật mình, “Cậu sợ nếu tới chung với giám đốc Âu Dương sẽ bị phát hiện phải không.”
“. . .” Không phải! Tôi chỉ tới một mình thôi! Sao có thể để bạn trai tôi biết chuyện tên thương nhân hạ lưu kia được! Nhưng Tô Nặc cũng không giải thích gì thêm, chỉ “ừ” đại một tiếng.
Biết tiến biết lùi đúng lúc mới làm được việc lớn!
“Vậy sau khi Khâu Tử Ngạn đi khỏi, tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu.” Chung Ly Phong Bạch nói, “Nhưng chắc hắn cũng không ngồi lâu đâu, gần đây hắn đang chuẩn bị quảng cáo đĩa đơn mới của mình, bận rộn lắm.”
Cái gì?! Tô Nặc cảm thấy cực kì không hài lòng!
Khâu cơ bụng ca hát, vừa nghĩ đến hình ảnh này là thấy dở hơi rồi!
Ra đĩa đơn gì chứ, tôi không hâm mộ chút nào hết!
“Anh có thấy Khâu Tử Ngạn hát rất khó nghe không?” Sau khi cúp điện thoại, Tô Nặc hỏi Đới An.
“Dĩ nhiên rồi.” Phải đi bộ suốt một ngày nên bây giờ người đại diện rất mệt mỏi, chỉ muốn nằm sải lai trên giường! Nhưng việc này cũng không thể cản hắn bỏ qua câu chuyện, “Ra đĩa đơn gì chứ?! Cho dù hắn có hát hợp xướng, tôi cá 90% khán giả chỉ muốn nhìn thấy hắn banh áo khoe cơ bụng thôi!”
“Cơ bụng có gì đẹp đâu!” Tô Nặc buồn bực nói.
“Căn bản không có gì để coi!” Đới An tiếp tục hùa theo, “Ý tôi là khán giả của tên cơ bụng! Bây giờ là thời đại phẫu thuật thẩm mỹ phát triển, ai thích cũng có thể bơm silicon vào người tạo cơ bụng y như thật, Khâu Tử Ngạn chính là một ví dụ điển hình!”
“Chính xác!” Tô Nặc gật đầu.
“Cho nên chúng ta đi ngủ thôi, tôi mệt muốn chết rồi.” Đới An nhắm mắt, “Chân sắp gãy làm hai.”
“Ái phi!” Tô Nặc nhào lên người hắn, “Hôm nay hại nàng chịu khổ rồi, sau khi hồi cung trẫm nhất định sẽ ban thưởng cho nàng vô số ngọc ngà châu báu!”
Nghe thật sự rất khí thế!
Đới An: . . .
Trời biết đất biết, người đại diện chỉ muốn yên ổn ngủ một giấc mà thôi.