Thời Thượng Tiên Sinh

Chương 86 :

Ngày đăng: 21:41 18/04/20


Là dân ăn hàng cực kì không có tiền đồ, mỗi ngày Tô Nặc chỉ muốn ngủ đến khi nào tự nhiên tỉnh, sau đó nhận nụ hôn chào buổi sáng ấm áp của ngài giám đốc, sau khi ăn xong bữa sáng thơm ngon thì dắt chó ra ngoài chạy bộ, sau đó trở về ăn bữa trưa, tiếp theo dọn dẹp phòng ngủ một chút rồi đọc sách, sau khi ngủ trưa thì bắt đầu ăn bữa tối thịnh soạn?



Sao có thể như thế được!



Thiếu bữa trà chiều rồi! Dùng xong bữa trà chiều mới có thể ăn tối!



Nhất định không thể đi sai trình tự!



Sau khi ăn bữa tối sẽ chơi trò đoán số với ngài giám đốc để quyết định xem ai là người rửa chén, tiếp theo lên mạng xem tin tức trên diễn đàn, mặc cho Marshmallow và Nắm Xôi chạy qua chạy lại bên cạnh, cuối cùng vào lúc mười một giờ sẽ lên giường đúng giờ để bíp bíp với ngài giám đốc, cho dù không bíp bíp cũng phải lăn trên giường hôn suốt năm phút rồi sờ sờ xuống bụng, làm thế mới có thể ngủ ngon!



Nhưng đây cũng chỉ là ảo tưởng mà thôi, là một người đàn ông trụ cột gia đình, công việc mới là quan trọng nhất!



Thật sự rất đáng khen!



Vì vậy vào ngày chủ nhật, mặc dù rất muốn lười biếng nằm ở nhà với ngài giám đốc, rốt cuộc Tô Nặc vẫn phải lái xe đến công ty, chuẩn bị đến sàn diễn vào buổi chiều.



“Sao mắt cậu lại có quầng thâm?!” Đới An vừa thấy hắn liền nổi giận, “Tối qua lại thức khuya phải không?”



“Có hả?” Tô Nặc buồn bực đứng trước gương, “Không có, anh nhìn nhầm rồi.” Có thấy quầng thâm gì đâu, “Tối qua mười giờ tôi đã đi ngủ.”



“Hừ!” Kể từ lúc biết quan hệ của Tô Nặc và Âu Dương Long, Đới An nhìn từ góc độ nào cũng thấy Tô Nặc đang đắm chìm trong cuộc sống dục vọng buông thả! Tuy biết hơn phân nửa là do vấn đề tâm lí của mình, nhưng chuyện này không thể khống chế được!



“Ái phi, dạo này tôi thấy anh hung dữ lắm rồi đó.” Tô Nặc cầm tách trà của hắn lên uống, “Sau này bớt ở chung với Chung Ly Phong Bạch đi, không phải ai cũng có khẩu vị nặng như Mục Thu đâu, coi chừng mai mốt không ai thèm lấy anh!” Đa số mọi người đều thích những người ngoan ngoãn hiểu chuyện biết điều, ví dụ như tôi đây!



“Tôi đã nói với cậu rất nhiều lần rồi, tôi thích đàn ông!” Đới An rít gào, “Sau này làm ơn đừng tùy tiện lôi chuyện này ra đùa nữa!”



Tô Nặc rưng rưng nước mắt, “Ái phi, rốt cuộc nàng đã chịu đối diện với sự thật, trẫm cảm thấy rất an ủi!”



Cái gì? Đới An ngây người hai giây, sau đó vừa ngượng vừa giận nói, “Tôi nói nhầm! Tôi chỉ thích phụ nữ thôi!” Cho dù ngực của các chị em gái có nhấp nhô to nhỏ thế nào thì chí ít vẫn mềm mại hơn bộ ngực cứng ngắc của bọn đàn ông! Nghĩ tới là thấy đáng sợ rồi!



“Tôi sẽ không kì thị anh, anh cứ chối làm gì?” Tô Nặc vô cùng tiếc nuối.


“Một buổi biểu diễn từ thiện.” Tô Nặc tựa người vào lan can, “Em còn gặp được Đường Tiểu Ngữ, cậu ta đi chung với Khâu Tử Ngạn.”



“Nó gia nhập vào giới giải trí rồi à?” Hàn Uy cảm thấy hơi bất ngờ.



“Không, cậu ta chỉ đi chung với Khâu Tử Ngạn thôi.” Tô Nặc nói, “Bây giờ cậu ta đang học tiếng Pháp.”



“Khâu Tử Ngạn đối xử với nó rất tốt.” Hàn Uy nói.



Nói đâu xa, lần trước Khâu Tử Ngạn đi chung với Đường Tiểu Ngữ là đủ biết quan hệ của bọn họ không tầm thường rồi.



“Vậy còn anh?” Tô Nặc vẫn không yên lòng về việc đánh bài với Sở Hằng trong mấy ngày nữa, “Nếu Đường Tiểu Ngữ không đồng ý hợp tác, người anh tìm đến có bao nhiêu phần thắng?”



“Ba ván chỉ cần thắng hai, nói thật, anh rất yên tâm về em.” Hàn Uy nói, “Đối phương là người có thế lực chống lưng, vì thế rất nhiều người không muốn đắc tội với cả hai bên, tất cả sẽ duy trì thái độ trung lập. Cho dù cao thủ không nhiều, anh cũng không thể không lo lắng.”



“Anh.” Tô Nặc cảm thấy có chút đau lòng, “Anh đừng để ý quá, cho dù thua cũng không sao, cùng lắm thì không làm nữa.”



“Anh biết.” Hàn Uy cười cười, “Cẩn thận một chút, sự việc không nghiêm trọng như em nghĩ đâu.”



“Ừ, em cúp máy trước, hoạt động sắp kết thúc rồi.” Tô Nặc nói, “Dù thế nào đi nữa, cảm ơn anh đã đồng ý tha cho Đường Tiểu Ngữ.”



“Nếu nó là bạn của em, anh cũng không muốn làm khó nó.” Hàn Uy cười cười, “Được rồi, anh đi ngủ, em cũng về nghỉ ngơi sớm đi.”



“Tạm biệt anh hai.” Tô Nặc ngoan ngoãn cúp điện thoại, vừa xoay người định đi về thì thấy Đường Tiểu Ngữ đang đứng sau lưng.



Má ơi! Hồn ma theo đuôi, đúng là hù chết người!



“Hồi nãy. . . . Anh làm rớt ví tiền trên sô pha.” Trong mắt Đường Tiểu Ngữ hiện rõ sự kinh ngạc, “Anh là em trai của Hàn Uy?”



Tuy âm thanh rất nhỏ nhưng tuyệt đối có thể làm long trời lở đất!



Tô Nặc lập tức cảm thấy sốt ruột!