Thời Thượng Tiên Sinh

Chương 87 :

Ngày đăng: 21:42 18/04/20


“Không phải!” Tô Nặc theo bản năng lên tiếng phủ nhận!



“. . . . . . Tôi nghe hết rồi.” Đường Tiểu Ngữ trả ví tiền trả lại cho hắn, “Tôi không có ác ý, anh đừng lo lắng.”



Ai nói tôi lo lắng chứ tôi không hề lo lắng chút nào!



Đầu óc Tô Nặc nhanh chóng chuyển một vòng, phải làm gì trong tình huống này là một việc đòi hỏi rất nhiều chất xám!



Nhất định phải giữ bình tĩnh!



“Tôi chỉ định đến trả lại ví tiền, nhưng khi nghe anh nhắc đến tên tôi thì tôi không rời đi nữa.” Đường Tiểu Ngữ nhíu mày, “Có phải anh Hàn gặp rắc rối gì không?”



Không có! Tô Nặc dùng biểu tình nghiêm túc lạnh lùng nói, “Cậu nghe nhầm rồi.” Phải làm sao cho trông thật cương quyết mới được, như vậy mới có sức thuyết phục!



Đường Tiểu Ngữ nhẹ giọng nói, “Tôi có thể giúp đỡ.”



Giúp cái gì chứ anh hai tôi vẫn ổn nhưng mà về việc giúp đỡ. . . . . Tô Nặc nghe xong, hai mắt lập tức phát sáng! Đương nhiên hắn sẽ không ngốc đến mức chủ động nói mấy câu linh tinh như là “được rồi thay mặt anh hai tôi xin trông cậy vào cậu”! Vì thế hắn vòng qua sau lưng Đường Tiểu Ngữ rồi đi vào trong, trước tiên phải im lặng tỏ ra trầm tư rồi tính sau!



“Tôi nói thật đó.” Đường Tiểu Ngữ đứng phía sau gọi theo, “Anh và anh Hàn từng giúp đỡ tôi rất nhiều, xin lỗi vì chuyện thả người lần trước.”



Tô Nặc do dự dừng bước.



“Tuy tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng theo lời anh nói trong điện thoại, chắc chắn anh Hàn đang gặp rắc rối.” Đường Tiểu Ngữ tiếp tục nói, “Nếu cần giúp gì thì cứ nói với tôi.”



“Vậy lần trước thì sao?” Tô Nặc nói rất mơ hồ, bất quá Đường Tiểu Ngữ vẫn hiểu ý của hắn, “Lần trước là anh Tử Ngạn mang tôi đi tìm anh Hàn, tôi không thể chống đối anh ấy.”



Tô Nặc xoay người nhìn cậu ta, trong mắt vẫn còn chút chần chừ.



“Tôi có thể đồng ý giúp anh, với điều kiện anh không được nói cho anh Tử Ngạn biết.” Đường Tiểu Ngữ rất có thành ý.



. . . . .



“Cám ơn.” Cuối cùng Tô Nặc cũng lên tiếng, sau đó cười cười với cậu ta.



Đường Tiểu Ngữ cũng nhếch miệng cười, “Không cần khách sáo.”



“Muốn vào trong không?” Tô Nặc hỏi.



Đường Tiểu Ngữ cùng Tô Nặc vào trong, nghĩ nghĩ một chút rồi dặn dò thêm, “Tôi sẽ giúp anh giữ bí mật, ngay cả anh Tử Ngạn cũng không nói, anh cứ yên tâm.”



Tô Nặc gật gật đầu, nhịn không được phát thẻ người tốt cho cậu ta!
Phải chạy qua hôn lưỡi mới được!



“A. . . . .” Âu Dương Long vừa ôm người vào trong lòng đã bị Tô Nặc ôm hôn đắm đuối!



Tô Nặc ôm cổ hắn, cảm thấy vô cùng quyến luyến!



“Sao đột nhiên chủ động vậy?” Vất vả lắm ngài giám đốc mới kéo được bà xã nhà mình ra, trong mắt tràn ngập ý cười.



Vì em yêu anh chứ sao với lại ban nãy em vừa bị tên biến thái chặn đường, đại nạn không chết nhất định sẽ gặp được phúc lớn!



“Được rồi, coi chừng bị phóng viên chụp được.” Âu Dương Long vỗ vỗ lưng hắn, “Lên xe đi, anh có mang đồ ăn khuya đến cho em.”



“Đồ ăn khuya gì?” Tô Nặc hỏi.



“Là đậu hũ thúi do mẹ của một đồng nghiệp của anh làm.” Âu Dương Long đưa cái hộp cho hắn, “Vừa rồi anh có ghé về nhà, anh đã bỏ thêm ít tương ớt mà em thích.”



Tô Nặc lập tức cảm thấy hạnh phúc khôn xiết, trên đời còn ai tuyệt vời hơn bạn trai của mình không?



Tất nhiên là không!



“Mau ăn đi.” Âu Dương Long xoa đầu hắn.



Đúng là rất muốn ăn nhưng sau khi ăn xong sẽ không thể hôn lưỡi bởi vì lực sát thương của món đậu hũ thúi rất lớn! Hôn trước là tốt nhất! Tô Nặc ôm hộp giấy hung hăng nhào qua cắn chồng đẹp trai của mình, cảm giác thật là tuyệt!



Trong tay có đồ ăn ngon, bên cạnh có người yêu, đây mới là cuộc sống của một người đàn ông thành đạt!



“A Uy.” La Lực đứng ở góc đường gọi điện thoại, “Hình như em trai chú đang chơi trò xe chấn với một người đàn ông.”



Trên trán Hàn Uy nổi đầy gân xanh, “Im giùm đi.”



“Tôi chỉ có ý tốt nhắc nhở.” La Lực nín cười.



“Chú rảnh rỗi không có gì làm à? Chạy đi theo dõi Nặc Nặc làm cái gì?!” Anh hai rít gào.



“Mặc kệ chú tin hay không, tôi chỉ tình cờ gặp được cậu ta.” La Lực châm điếu thuốc, “Chú có chắc em trai chú đánh bài được không? Chú có giận thì tôi vẫn phải nói, cậu ta hơi bị ngốc.”



Hàn Uy: . . . . .



Thật là. . . Đau đầu quá, đau như sắp vỡ tung vậy.