Thời Thượng Tiên Sinh
Chương 94 :
Ngày đăng: 21:42 18/04/20
“Nói tao gian lận, mày có chứng cứ gì không?” Đối phương cười ồ lên, xắn tay áo cho Đường Tiểu Ngữ kiểm tra.
Đường Tiểu Ngữ giật mạnh áo sơmi của đối phương, cúc áo rơi đầy đất.
Tô Nặc hít một hơi, màn xé áo này thật không thể tưởng tượng nổi!
Đường Tiểu Ngữ lấy một lá bài poker trong áo sơmi của người nọ ra, ném lên bàn.
“Thật sự rất có tài.” Đối phương nhếch miệng cười, không hề tức giận khi bị vạch trần, “Tôi đã nói rồi, sao anh Hàn có thể tìm hai thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch đến đấu được.”
“Tiếp tục đi.” Đường Tiểu Ngữ quay lại chỗ của mình, ý bảo chia bài.
Ngầu quá đi mất! Tô Nặc tán thưởng trong lòng, cái này đáng để học tập đây!
“Cậu có nhìn ra cách hắn giấu bài trong người không?” La Lực nghiêng đầu, thấp giọng hỏi.
Nói thật là không nhìn ra nhưng cũng không thể nói mình không nhìn ra, Tô Nặc cười phách lối, “Dĩ nhiên là nhìn ra rồi.” Nhất định phải giữ vững khí chất, mình là xã hội đen mà!
“Tiếc là tôi nhìn không ra, cậu nói cho tôi nghe một chút được không?” La Lực áp sát lại gần.
Tô Nặc cảm thấy trong lòng nổi bão, sao trên đời lại có kẻ đáng ghét như vậy!?
Vì thế hắn chọn cách không thèm để ý đến La mặt sẹo, coi La mặt sẹo như không khí!
“Lẽ nào là thuật xuyên tường?” La Lực tặc lưỡi, “Không đúng, có lẽ là siêu năng lực.”
. . . . .
Tô Nặc hung hăng giẫm lên chân hắn.
Cảm giác thật sung sướng!
Tuy đã lâu không đến sòng bài chơi nhưng Đường Tiểu Ngữ không hề cảm thấy xa lạ, gần như là thắng nhiều hơn thua.
“Nghỉ ngơi chút đi.” Hơn một tiếng sau, La Lực đứng lên, “Tôi đã cho người chuẩn bị một ít trà bánh.”
Trà bánh cái quái gì tôi còn phải đeo mặt nạ sao mà ăn! Tô Nặc nghe vậy thì cảm thấy rất mất hứng, chắc chắn là tên biến thái này cố ý! Đúng là ghê tởm quá sức tưởng tượng!
Đường Tiểu Ngữ bỏ mấy lá bài xuống, xoa xoa huyệt thái dương đi vào phòng nghỉ.
“Tiểu Ngữ.” Khâu Tử Ngạn gọi điện thoại qua, “Em chạy đi đâu rồi? Cả ngày nay không thấy em đâu hết.”
“Em tới trường lấy ít đồ, thuận tiện đi dạo một chút.” Đường Tiểu Ngữ hỏi, “Anh làm việc xong chưa?”
“Nửa tiếng nữa sẽ xong, chờ em về, chúng ta sẽ đi ăn cua sốt cay.” Khâu Tử Ngạn nói, “Nhà hàng này rất nổi tiếng, phải xếp hàng mới đặt được chỗ, em thích ăn cay, chắc chắn sẽ thích nhà hàng này.”
Cua sốt cay?
Tô Nặc ngồi bên cạnh dựng thẳng lỗ tai lên nghe, nhanh chóng bắt được ba chữ chính của câu chuyện.
Mặn mặn cay cay — Vừa nghe là thấy thèm rồi, thịt cua non mềm ăn kèm với nước sốt, nước miếng sắp nhiễu đầy đất! Nếu phía dưới lót thêm ít rau xà lách và khoai tây chiên thì càng ngon hơn, cộng thêm một ly nước ô mai là tuyệt nhất!
“Sao anh lại nuốt nước bọt?” Sau khi cúp điện thoại, Đường Tiểu Ngữ buồn bực nhìn Tô Nặc.
. . . . .
“Tôi bị đau cổ họng.” Tô Nặc ho khan hai tiếng, “Gần đây cổ họng bị khô, mới đi bệnh viện kiểm tra vài ngày trước.” Nói dối vô cùng lưu loát!
“Hèn gì hồi sáng tôi gọi cho anh, giọng anh rất là khàn.” Đường Tiểu Ngữ thắt dây an toàn, “Anh nên ăn mấy món mát một chút, tôi sẽ không mua cua sốt cay cho anh nữa.”
Cái gì! Tô Nặc quay đầu sang nhìn Đường Tiểu Ngữ, trong mắt tràn ngập chờ mong!
“Tối nay anh Tử Ngạn sẽ dẫn tôi đi ăn cua sốt cay ở một nhà hàng nổi tiếng.” Đường Tiểu Ngữ giải thích, “Định mua một phần về cho anh ăn khuya, nhưng nếu cổ họng anh bị đau, chờ anh khỏe lại rồi ăn.”
“. . . . .” Tô Nặc thật sự rất muốn khóc. Tuy có thể kêu ngài giám đốc dẫn đi ăn, nhưng đứng trên lập trường của dân ăn hàng chuyên nghiệp mà nói, bữa ăn hôm nay đã mất đi mãi mãi, sau này nhìn lại, cả đời đã thiếu một bữa cua sốt cay!
Đúng là quá thê thảm.
Đúng vậy, điều đặc biệt trong lối suy nghĩ của dân ăn hàng chính là điều đó.
“Hay để tôi lái xe cho?” Thấy Tô Nặc ngồi im một chỗ, Đường Tiểu Ngữ chủ động đề nghị.
Tô Nặc ngoan ngoãn đổi chỗ với cậu ta.
Do vừa trải qua một cú sốc quá lớn, Tô Nặc không còn hứng lái xe nữa.
Tâm trạng không ổn định, rất có nguy cơ xảy ra tai nạn!
Mình đúng là người hiểu chuyện.