Thời Thượng Tiên Sinh

Chương 95 :

Ngày đăng: 21:42 18/04/20


Thời gian vài ngày trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến trước hôm diễn ra ván bài một ngày.



“Không cần anh lái xe đưa em về thật sao?” Khâu Tử Ngạn đứng ở cửa phòng ngủ, nhìn Đường Tiểu Ngữ thu dọn vali.



“Em ngồi xe lửa về là được rồi, ngày mai anh cứ tham dự hoạt động đi.” Đường Tiểu Ngữ kéo khóa vali rồi đứng lên, “Dù sao cũng không xa lắm, tối ngày mốt em sẽ trở lại.”



“Được rồi, em muốn sao cũng được.” Khâu Tử Ngạn bước tới ôm cậu ta, “Em nhớ phải nói tốt về anh trước mặt ông nội đó.”



Đường Tiểu Ngữ bật cười, nhéo mũi hắn.



“Đi tắm không?” Khâu Tử Ngạn ôm cậu vào lòng.



“Không.” Đường Tiểu Ngữ kiên quyết từ chối, ai biết tắm chung với người này sẽ xảy ra chuyện gì! Nếu ngày mai có thể đánh xong ván bài một cách yên bình thì tốt, lỡ như xảy ra ẩu đả, đến lúc đó mình lấy đâu ra sức để đánh trả?



“Tại sao?” Khâu Tử Ngạn không muốn buông tha dễ dàng như vậy.



“Chờ em về đi”. Để có thể bình an vượt qua tối nay, Đường Tiểu Ngữ đành phải nhượng bộ.



“Ừ, vậy chờ em về, anh muốn gì em cũng phải nghe theo đấy.” Khâu Tử Ngạn đè cậu xuống giường, thì thầm vào tai cậu.



Khuôn mặt Đường Tiểu Ngữ lập tức đỏ lên, sao người này có thể không biết xấu hổ như vậy!



“Có được không?” Khâu Tử Ngạn mút ra một dấu hôn trên cổ Đường Tiểu Ngữ, bàn tay bắt đầu mò xuống dưới, rất có phong cách không đạt mục đích sẽ không bỏ qua.



Đường Tiểu Ngữ xoa xoa đầu hắn, vừa muốn mắng vừa muốn cười.



“Được không?” Khâu Tử Ngạn thả cậu ta ra, dùng ánh mắt vô cùng thâm tình nhìn cậu.



“Ừ.” Đường Tiểu Ngữ vòng tay lên cổ hắn, mặt đỏ như gấc.



Lại ngượng ngùng nữa rồi. . . Khâu Tử Ngạn dùng hai tay giữ chặt gò má của Đường Tiểu Ngữ, sau đó cúi đầu hôn xuống.



Mười ngón đan xen môi chạm môi, ngay cả gió cũng trở nên ấm áp.



“Em hồi hộp quá.” Ở một phương trời khác, Tô Nặc đang ngồi xếp bằng ở trên giường, vẻ mặt cực kì nghiêm túc.



“Vậy em đừng đi.” Âu Dương Long giúp hắn sấy tóc, “Ngày mai chúng ta đi ăn sanh tiên man đầu.”



*Sanh tiên man đầu: một loại bánh bao chiên nhân thịt nhỏ, xuất xứ từ Thượng Hải.



. . . . .



Tô Nặc dùng ánh mắt khiển trách ngài giám đốc, “Sao anh có thể như vậy được!” Lẽ ra anh phải dịu dàng nói vài câu như “bảo bối đừng sợ, em lợi hại như vậy, nhất định sẽ xưng bá thiên hạ”! Đã không khích lệ thì thôi đi, lại còn dùng món sanh tiên man đầu da mỏng bên ngoài nhân thịt thơm lừng bên trong dụ dỗ người ta!



Đúng vậy, một người ăn hàng đủ tư cách là người có thể bổ sung một dãy từ ngữ đặc sắc chỉ với bốn chữ “sanh tiên man đầu”!



“Đừng suy nghĩ lung tung nữa, đi ngủ sớm đi.” Âu Dương Long giúp Tô Nặc chỉnh lại cái áo ngủ méo xẹo.



“Anh khen ngợi em một tí đi.” Tô Nặc như con chó nhỏ dán lên người ngài giám đốc.



Âu Dương Long hôn nhẹ lên mặt hắn một cái.



Thật sự rất mịn màng.



Không được dùng hành động phải dùng ngôn ngữ! Tô Nặc đành phải dụ dỗ từng bước, “Anh thấy em có ngầu không?”



Âu Dương Long nhịn cười.



“Nói nhanh coi!” Tô Nặc giận dữ nắm cổ áo ngài giám đốc.



Sau đó ngài giám đốc sẽ dùng năm ngàn chữ khen ngợi khí chất rắn rỏi của hắn, thậm chí còn dùng cả mấy câu hoành tráng như “phong hoả thành tây bách xích lâu, hoàng hôn độc tọa hải phong thu”?



*Trăm thước lầu tây lửa rực trời, mình ngồi gió biển bóng chiều rơi (trích Tòng quân hành của Vương Xương Linh).



Làm gì có chuyện đó, mấy cái này đều do Tô Nặc tự tưởng tượng!



Tình hình thực tế là hắn lại bị hôn lưỡi, đã vậy Nặc nho nhỏ còn bị đùa giỡn.



“. . . Không được.” Tô Nặc dùng cả tay lẫn chân đẩy Âu Dương Long ra, trong lòng vô cùng bất bình.



Chuyện này đã xúc phạm đến lòng tự trọng của một người đàn ông chân chính.



“Ngày mai phải cẩn thận.” Âu Dương Long kéo Tô Nặc vào trong ngực.



“Biết rồi.” Tô Nặc tìm một tư thế thoải mái, “Ngày mai anh hai cũng sẽ tới, không có gì đâu.”



“Mười ván cược cũng không quan trọng bằng một mình em.” Âu Dương Long nắm tay hắn, đưa lên miệng hôn một cái, “Cho nên em phải biết bảo vệ mình, hiểu chưa?”



Lời thoại tình yêu đúng là cảm động quá xá!



Tô Nặc cảm thấy trong đầu như đang bắn pháo bông, chồng yêu của mình đúng là vừa mạnh mẽ nhưng cũng vừa dịu dàng, không chỉ có cơ ngực lực lưỡng mà còn biết nói lời ân ái nồng nàn, hoàn hảo đến mức không thể hoàn hảo hơn! Đáng tiếc ngày mai còn có chuyện quan trọng phải làm, không thể lập tức bíp một chập, thật tiếc nuối làm sao.



“Bảo bối ngủ ngon.” Âu Dương Long ôm Tô Nặc vào lòng.



“Ngủ ngon.” Tô Nặc trả lời vô cùng dịu dàng, bởi vì hắn còn đang cảm động, không buồn ngủ chút nào.



Dù sao cũng không có gì làm, thôi thì sờ cơ bụng một chút đi!



“Đừng lộn xộn.” Âu Dương Long đè hắn lại.



“Em không ngủ được.” Tô Nặc nằm trong bóng tối nhìn ngài giám đốc.



“Em cần ngủ một giấc thật ngon, ngày mai đầu óc mới tỉnh táo được.” Âu Dương Long để Tô Nặc tựa vào trước ngực mình, “Nhắm mắt lại.”



Chồng đẹp trai của mình thật là bá đạo mà. Tô Nặc đưa tay chọt chọt ngực của Âu Dương Long.



Quá tuyệt!



“Muốn anh đếm vịt cho em nghe không?” Âu Dương Long nói.



“. . . Tại sao không phải là đếm cừu?” Tô Nặc buồn bực hỏi lại.



“Bởi vì em rất giống con vịt nhỏ.” Âu Dương Long hôn nhẹ lên trán Tô Nặc.



“Ừ, anh đếm đi.” Tô Nặc ngoan ngoãn nhắm mắt lại.



“Một con vịt nhỏ, hai con vịt nhỏ. . .” Giọng nói của ngài giám đốc rất có từ tính.



Vịt nấu khoai môn ăn ngon quá! Vịt xào gừng cũng rất ngon, via hấp bia cũng không tệ, còn có vịt bát bảo, bên dưới lớp thịt nóng hổi là tám loại nhân bổ dưỡng, nói không chừng sẽ còn có hạt bắp vừa ngọt vừa giòn. Tô Nặc nhịn không được nuốt nước miếng, trong đêm khuya yên tĩnh, tiếng nuốt nước miếng nghe cực kì rõ ràng.



Âu Dương Long: . . . .



“Chồng ơi chồng ơi!” Tô Nặc ôm ngài giám đốc lăn qua lăn lại cọ tới cọ lui.



Đói quá rồi! Không ngủ được! Đã vậy còn sực nhớ tới “bữa cua sốt cay còn thiếu”!



“Ngoan, anh đi vệ sinh tí.” Âu Dương Long xốc hắn lên để qua một bên, sau đó bật đèn đầu giường.



Tô Nặc ôm gối nằm trên giường như con chó nhỏ, gương mặt đỏ bừng, đôi mắt sáng long lanh.



Âu Dương Long thở dài trong lòng, vào nhà vệ sinh gọi điện thoại cho Hàn Uy.



“Sao lại gọi vào giờ này?” Hàn Uy cảm thấy hơi bất ngờ.



“Bây giờ Nặc Nặc quá kích động quá hồi hộp.” Âu Dương Long uể oải nói, “Sống chết cũng không chịu ngủ.”



Hàn Uy vuốt mặt.



“Có cách gì để Nặc Nặc ngoan ngoãn đi ngủ không?” Hiếm khi Âu Dương Long mới chủ động mở miệng nhờ Hàn Uy giúp đỡ, nhưng cũng không còn cách nào khác, dù sao Hàn Uy cũng là người thân với Tô Nặc nhất.



“Cứ để nó chơi đùa một mình đi.” Hàn Uy nói, “Tệ nhất thì chỉ không ngủ một đêm thôi, nó sẽ không sao đâu. Trước kì thi tốt nghiệp trung học nó cũng mất ngủ cả đêm, nửa đêm nửa hôm ngồi trong phòng bấm bậy bấm bạ lên đàn dương cầm, kết quả thi đậu hạng ba toàn trường.”



. . . . .




“Đúng rồi, cậu có bị thương không?” Tô Nặc sực nhớ tới cú đạp ban nãy của Hàn Uy, vội vàng chạy đến bên cạnh vén áo sơmi của Đường Tiểu Ngữ lên kiểm tra.



“Tôi không sao, chỉ phối hợp đóng kịch với anh Hàn thôi.” Đường Tiểu Ngữ an ủi, “Anh Hàn không có dùng nhiều sức như anh nghĩ đâu, là tôi cố tình té xuống ấy mà.”



“Đóng kịch?” Tô Nặc sửng sốt.



“Tôi và anh Hàn đều khẳng định đối phương có vấn đề, vì thế mới cố ý diễn cảnh đó cho bọn họ xem, khiến bọn họ tin rằng chúng ta đã bắt đầu luống cuống, như vậy bọn họ mới buông lỏng cảnh giác mà lòi cái đuôi ra.” Đường Tiểu Ngữ giải thích.



“Hai người bàn bạc với nhau lúc nào?” Tô Nặc càng nghe càng sửng sốt.



“Rất nhiều chuyện không cần bàn bạc với nhau, người thông minh chỉ cần trao đổi một ánh mắt là hiểu đối phương muốn nói gì rồi.” Hàn Uy cắt lời, đưa tay xoa đầu em trai, “Em không hiểu đâu.”



“Ý anh là nói em không thông minh?” Tô Nặc lập tức mất hứng.



La Lực bật cười, biểu tình này thật đáng yêu.



“Anh cười cái gì!?” Tô Nặc hung hăng trừng hắn.



“Đương nhiên là không, Nặc Nặc của anh rất thông minh.” Hàn Uy dỗ dành em trai.



“Đúng vậy, anh rất thông minh.” Đường Tiểu Ngữ cũng gật đầu đồng ý.



La Lực cười càng lớn hơn, cái này có gọi là người lớn dỗ trẻ nhỏ không?



Tô Nặc ù ù cạc cạc, cảm giác như mình bị phân biệt đối xử!



Vào những lúc như thế này nhất định phải gọi điện thoại cho chồng đẹp trai!



“Nặc Nặc.” Âu Dương Long lập tức bắt máy, “Anh cũng đang định gọi điện thoại cho em.”



“Có chuyện gì sao?” Đúng là tâm linh tương thông, đêm nay nhất định hợp thể một phen! Tuy rằng hơi ngượng ngùng một chút nhưng cảm giác rất sảng khoái!



“Vừa rồi có mấy tên côn đồ đi ngang một tiệm tạp hóa, bọn chúng có nói mấy câu. . . Thuốc nổ gì đó.” Âu Dương Long nói, “Anh thấy bọn chúng đi ra từ cao ốc Li Gong, tên cầm đầu là tên nhuộm tóc đỏ, có liên quan gì đến em không?”



Hả, sao anh biết em đang ở trong cao ốc Li Gong mà cái tên tóc đỏ kia không phải là cái tên vừa bị Sở Hằng đánh tơi bời hoa lá đó sao nhưng đây không phải là trọng điểm, Tô Nặc giật mình, “Thuốc nổ?”



Sắc mặt của Hàn Uy trầm xuống, giật điện thoại từ tay Tô Nặc.



“Anh Hàn.” Đường Tiểu Ngữ cũng trở nên căng thẳng.



La Lực vỗ vai cậu ta, ý bảo cứ bình tĩnh.



Một phút sau, Hàn Uy cúp điện thoại với sắc mặt tái xanh.



“Chuyện gì vậy?” La Lực hỏi.



“Nếu tôi đoán không lầm, Sở Hằng không cam tâm chịu thua, đêm nay sẽ phái người đến mảnh đất đó gài thuốc nổ.” Hàn Uy nói, “Nếu xảy ra cháy nổ, chính quyền nhất định sẽ nhúng tay vào, trận đấu này sẽ không còn nghĩa lí gì.” Tuy đã đăng kí tên công ty mới, nhưng dù sao bối cảnh cũng không sạch sẽ lắm, huống chi trong miếng đất kia chắc chắn có bảo vệ canh gác, nếu bảo vệ bị nổ chết, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.



“Đúng là độc ác.” La Lực chậc lưỡi, “Muốn báo cho chú Tiền biết không?”



“Dù sao ông cụ chỉ là bên thứ ba, lúc trước mời ông ấy đến chỉ để đảm bảo tính công bằng của trận đấu. Bây giờ Sở Hằng ra ngoài phá, chú Tiền không tiện nhúng tay vào.” Hàn Uy nói, “Yên tâm đi, tôi tự có tính toán.”



“Anh tính cái gì chứ!” Tô Nặc nóng nảy nói, hắn chơi thuốc nổ đó!



“Không có gì.” Hàn Uy xoa đầu em trai, “Đi thôi, anh đưa em về nhà.”



“Không được, anh phải nói rõ ràng cho em biết!” Tô Nặc quyết hỏi cho ra lẽ, việc này liên quan đến sự an toàn của anh hai, không phải là chuyện đùa!



“Anh đã sớm phái người theo dõi Sở Hằng rồi.” Hàn Uy đành phải thừa nhận.



“Theo dõi hắn?” Tô Nặc giật mình, “Anh đã sớm biết hắn sẽ cài thuốc nổ?”



“Anh không biết, nhưng anh có thể chắc chắn một điều, hắn sẽ không từ bỏ một cách dễ dàng như vậy.” Hàn Uy nói, “Yên tâm đi, hắn không làm gì được anh được đâu.”



“. . . . . Vậy, anh cũng phải cẩn thận một chút.” Tô Nặc tiếp tục dặn dò.



“Đi thôi, để anh đưa mọi người về nhà.” Hàn Uy cầm áo khoác lên.



“Khoan đã.” Tô Nặc bỗng nhiên nhớ tới một việc, “Cú điện thoại vừa rồi, anh ấy. . . . Đang ở gần đây?!” Chuyện này không hợp lí!



“Nó có ở gần đây cũng không thể đến đón em.” Hàn Uy nhéo lỗ tai em trai, “Anh sợ có người theo dõi, cho nên tất cả mọi người phải về bằng xe của anh.”



“Tại sao anh ấy lại ở gần đây?” Tô Nặc cảm thấy mình bị lừa dối! Không ngờ anh hai lại thông đồng với bạn trai của mình!



Điều này thật sự rất nghiêm trọng, có cảm giác phảng phất như “thầy giáo trường tiểu học cấu kết với phụ huynh làm việc xấu”!



“Em về hỏi nó là biết.” Hàn Uy đeo mặt nạ cho Tô Nặc, “Đi thôi.”



Tô Nặc vừa đi vừa lầm bầm.



Tại sao có thể như vậy được!



Hơi quá đáng rồi đó!



“Cậu về trước đi, coi chừng bị người khác theo dõi.” Hàn Uy vừa đi vừa gọi điện thoại cho Âu Dương Long, tuy khả năng này rất thấp, nhưng vì lợi ích của em trai, nhắc nhở một chút vẫn tốt hơn.



“Điện thoại của ai vậy?” La Lực vẫn còn trêu chọc Tô Nặc.



Tô Nặc dùng ánh mắt căm tức nhìn hắn.



“Sao lại đỏ mặt rồi?” Câu hỏi rất đáng bị đập.



Hàn Uy cúp điện thoại, kéo Tô Nặc ra sau lưng, thuận tiện trừng La Lực một cái.



La mặt sẹo cười ngả ngớn, “Chú đang bảo vệ một đứa con nít đấy à?”



Tô Nặc nghe xong càng giận hơn, sao anh hai không tuyệt giao với tên biến thái này chứ!



Đúng là quá phiền!



Đường Tiểu Ngữ cũng im lặng vòng qua người La Lực, đi đến bên cạnh Tô Nặc.



“Cậu cũng cảm thấy hắn rất đáng ghét phải không?” Tô Nặc cầm tay người đồng chí cách mạng.



Đường Tiểu Ngữ gật đầu.



Hiếm khi La Lực mới cảm thấy đả kích như vậy.



Bây giờ anh bạn nhỏ này không còn đáng yêu nữa rồi.



“Chúng tôi đưa cậu về nhà trước nhé?” Sau khi ngồi lên xe, Tô Nặc tháo mặt nạ xuống, quay sang hỏi Đường Tiểu Ngữ.



“Không cần, thả tôi ở một khách sạn nào đó là được rồi.” Đường Tiểu Ngữ nói, “Tôi nói với anh Tử Ngạn là tôi về nhà, sáng mai mới quay lại.”



Hàn Uy gật đầu, nhấn ga phóng xe ra ngoài thành phố, sau đó rẽ qua rẽ lại rất nhiều khúc cua.



“Có ai theo đuôi đâu, chú làm gì mà rộn ràng quá vậy?” La Lực hỏi.



“Nếu trên xe chỉ có mình chú, có cho tiền tôi cũng không đi lòng vòng như vậy.” Hàn Uy vẫn nhìn thẳng về phía trước, “Bị người ta đánh chết cũng đáng.”



“Có cần ác như vậy không?” La Lực trề môi.



“Cậu muốn đến khách sạn nào?” Tô Nặc hỏi Đường Tiểu Ngữ.



“Khách sạn nào cũng được.” Đường Tiểu Ngữ nói, “Tôi chỉ ở tạm một đêm thôi.”



Nếu là bình thường, Tô Nặc nhất định sẽ nhiệt tình mời đối phương về nhà mình, buổi tối sẽ điên cuồng tám về Khâu Tử Ngạn! Nhưng tình huống bây giờ không giống như trước kia, Đường Tiểu Ngữ vẫn chưa biết quan hệ của mình và ngài giám đốc, vả lại hình thức ở chung ban đêm của mình với chồng đẹp trai dĩ nhiên không thể thiếu màn hôn lưỡi!



Vì thế Tô Nặc rất trọng sắc khinh bạn mà im lặng.



Đúng là không có chút nghĩa khí nào.