Thời Thượng Tiên Sinh
Chương 97 :
Ngày đăng: 21:42 18/04/20
Trong một khu nhà cao cấp, Đường Tiểu Ngữ uống thuốc Mạch Kha đưa, sau đó nhìn thoáng qua đồng hồ.
“Anh họ vừa gọi điện, anh ấy nói sẽ trở về ngay.” Mạch Kha an ủi, “Chuyện ầm ĩ như vậy, chắc chắn sẽ có phóng viên trực đêm đến săn tin, cậu đừng lo lắng quá.”
“Chuyện này có gây ảnh hưởng xấu đến anh ấy không?” Đường Tiểu Ngữ rầu rĩ nói.
“Không đâu, có rất nhiều lí do để biện minh.” Mạch Kha chuẩn bị chăn nệm cho cậu, “Nghỉ ngơi một chút đi, tôi đi gọi điện thoại giải thích với giới truyền thông.”
Đường Tiểu Ngữ gật đầu, nhìn Mạch Kha đi ra ngoài phòng ngủ.
Vết thương trên lưng do dao gây ra vẫn còn khá đau, nhưng Đường Tiểu Ngữ không còn tâm trạng chú ý tới điều này.
Lần này có lẽ. . . . Tiêu thật rồi.
Đường Tiểu Ngữ ủ rũ vùi đầu vào chăn.
“Đúng vậy, chúng tôi muốn phát động phòng trào toàn dân tập thể dục.” Mạch Kha đứng trong phòng khách gọi điện thoại, “Bây giờ việc rèn luyện thể dục đang dần mai một từ già đến trẻ từ giới văn phòng đến giới học sinh, là một ngôi sao khỏe mạnh như ánh mặt trời, dĩ nhiên Khâu tiên sinh có nghĩa vụ giúp các fan của mình trải nghiệm niềm vui vận động rồi. . . Tiền thù lao? Anh hiểu lầm rồi, chúng tôi cam đoan không nhận bất kì lợi ích nào từ việc này, đây cũng không phải là hoạt động quảng cáo sản phẩm!”
Khâu Tử Ngạn vừa đổi giày, vừa buồn bực nhìn người đại diện.
Người đại diện cảm thấy vô cùng tổn thương, nhưng vẫn chuyên nghiệp nói hết câu cuối cùng, sau đó cúp điện thoại quay sang kháng nghị, “Sao anh lại nhìn em bằng ánh mắt đó!?” Trái tim pha lê vỡ tan rồi!
“Tiểu Ngữ thế nào?” Khâu Tử Ngạn hỏi.
“Đang nằm nghỉ trong phòng.” Mạch Kha nói, “Vết thương trên lưng không nghiêm trọng lắm, em đã đưa cậu ấy tới bệnh viện khâu lại, bác sĩ nói uống thêm một ít thuốc giảm viêm sẽ không có chuyện gì nữa.”
Khâu Tử Ngạn nghe vậy mới yên tâm một chút, sau đó đưa tay vặn nắm cửa phòng ngủ.
Trên chiếc giường lớn, Đường Tiểu Ngữ đang nằm ngủ, co người lại thành một khối.
Khâu Tử Ngạn nhẹ nhàng ngồi xuống giường, chỉnh lại mái tóc rối bù của cậu.
Mạch Kha nép sát vào khe cửa nhìn lén, cảm thấy vừa hâm mộ vừa ghen tị — Vừa rồi anh họ đối xử với mình vô cùng bạo lực, bây giờ lại dịu dàng như nước, thật không công bằng!
Lông mi Đường Tiểu Ngữ khẽ run rẩy, nhưng vẫn không tỉnh lại.
“Định giả bộ ngủ đến bao giờ?” Khâu Tử Ngạn lạnh lùng hỏi.
. . . . .
Đường Tiểu Ngữ chột dạ mở mắt ra.
Khâu Tử Ngạn ngồi đối diện cậu, trên mặt không có biểu tình gì.
“Em xin lỗi.” Đường Tiểu Ngữ nhỏ giọng nói.
“Đây là lần thứ mấy em gạt anh rồi?” Khâu Tử Ngạn nhàn nhạt hỏi.
Đường Tiểu Ngữ sửng sốt, cảm thấy trong lòng đau nhói, khóe mắt lập tức đỏ lên.
“Dưỡng thương cho tốt trước đi.” Khâu Tử Ngạn không hỏi thêm gì nữa.
“Em muốn giúp anh Hàn lần cuối —” Đường Tiểu Ngữ còn chưa kịp nói hết câu, Khâu Tử Ngạn đã xoay người rời khỏi phòng.
Má ơi! Mạch Kha vội vàng chạy về phòng khách, ngồi ngay ngắn trên sô pha, còn lẹ tay cầm một quyển tạp chí lên.
Phải nói là trông y như thật.
“Cầm ngược rồi.” Khâu Tử Ngạn mở tủ lạnh ra.
. . . . .
Cái quái gì thế này!? Tô Nặc hít một hơi, hoảng hốt nhìn anh hai mình, “Anh cũng nghĩ vậy sao?”
“Lúc trước hắn mạo hiểm đến tìm anh, anh đã biết có vấn đề rồi.” Hàn Uy nói, “Là do em không nhìn ra thôi.”
Trong đầu như có hàng ngàn con thảo nê mã chạy ngang qua, Tô Nặc choáng váng đến mức không thể nói nên lời, vì thế liền anh dũng gục đầu xuống bàn.
Trật tự của thế giới này đã vỡ nát rồi.
Ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
“Không giúp cậu bạn nhỏ của em giải quyết vấn đề sao?” Âu Dương Long trêu chọc.
Không ngờ cậu ta lại cặp kè với tên cơ bụng kia. . . Tô Nặc quyết đoán gọi lại cho Đường Tiểu Ngữ.
“Sao vậy?” Đường Tiểu Ngữ bắt điện thoại.
“Tôi có một người bạn thời đại học.” Tô Nặc nghiêm túc nói, “Bộ dáng vô cùng đẹp trai, ánh mắt sâu thẳm vẻ mặt lạnh lùng, cao 1 mét 9 có cơ bụng, ngoài ra còn có làn da nâu rất khỏe mạnh, khi mặc áo sơ mi chỉ cần cơ ngực cử động nhẹ một cái, nút áo liền văng ra, lông chân cũng rất rậm, tóm lại là một người đàn ông rất đặc biệt, cậu cảm thấy thế nào?”
Hàn Uy cười đến đau cả bụng, Âu Dương Long nghe vậy cũng bật cười.
“Tôi cảm thấy anh ta rất được.” Đường Tiểu Ngữ không hiểu chuyện gì đang diễn ra, vì vậy đành phải trả lời thành thật.
“Mấy ngày nữa tôi sắp xếp cho hai người gặp nhau.” Tô Nặc quyết đoán nói.
“Cái gì?” Đường Tiểu Ngữ giật mình, “Sao anh lại sắp xếp cho bọn tôi gặp nhau?”
“Cậu thật sự không nghĩ đến việc chia tay với Khâu Tử Ngạn sao?” Rốt cuộc Tô Nặc cũng nói ra mục đích chính của mình.
“. . . . . .” Đường Tiểu Ngữ vùi đầu vào chăn, “Tôi không hiểu anh đang nói gì hết.”
“Tôi biết hết rồi.” Tô Nặc lạnh lùng cắt lời, giọng nói vô cùng sắc bén!
“Tôi có thể tự mình giải quyết.” Đường Tiểu Ngữ thật sự muốn lăn ra bất tỉnh, “Anh mặc kệ tôi đi.”
“Rốt cuộc Khâu Tử Ngạn có cái gì tốt chứ?” Tô Nặc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Không còn việc gì khác thì tôi cúp đây.” Đường Tiểu Ngữ hoàn toàn không muốn thảo luận vấn đề này.
“Đừng cúp!” Tô Nặc cầm di động chạy ra ban công.
Sao có thể cúp như thế, chuyện này tám suốt ba tiếng đồng hồ cũng còn được!
“Anh phải giúp tôi giữ kín bí mật này.” Đường Tiểu Ngữ dặn dò.
“Đương nhiên, cậu cũng giúp tôi giữ bí mật chuyện anh hai tôi mà!” Tô Nặc ngồi xuống xích đu đong đưa qua lại, “Chúng ta coi như huề nhau.”
“Lần này anh Tử Ngạn giận thật rồi.” Đường Tiểu Ngữ rầu rĩ nói, “Lúc trước có giận thế nào anh ấy cũng không bao giờ không nói chuyện với tôi như vậy.”
“Cậu thích hắn thật sao?” Tô Nặc bắt đầu giở thói nhiều chuyện.
“Ừ.” Đường Tiểu Ngữ thấp giọng nói, “Tôi đã xin lỗi anh ấy rồi, nhưng anh ấy lại không thèm để ý đến tôi.”
Đúng là cái tên cơ bụng hẹp hòi! Tô Nặc âm thầm nhận xét trong lòng.
“Nếu anh cãi nhau với người yêu, anh sẽ làm thế nào?” Đường Tiểu Ngữ bất chợt hỏi.
Nếu là tôi? Tô Nặc sửng sốt một chút, có lẽ tôi sẽ mặc một chiếc quần lót gợi cảm chạy tới quyến rũ đối phương. Với hai người đang yêu mà nói, chuyện bíp bíp vừa sảng khoái vừa khó mà chống cự! Rất dễ làm dịu mối quan hệ vợ chồng căng thẳng! Sau khi bíp bíp xong còn có thể vừa vuốt ve vừa xin lỗi nhau, xác suất thành công rất lớn! Cứ thế mà làm!
Nói vậy. . . . Ý kiến của anh hai cũng đâu có sai!