Thời Thượng Tiên Sinh
Chương 98 :
Ngày đăng: 21:42 18/04/20
“Anh còn cách nào hay hơn không?” Đường Tiểu Ngữ thật sự không thể mặc quần lót chạy đi quyến rũ đối phương như lời hắn được, bởi vì nó thật sự rất 囧!
“Còn không hai người chia tay đi?” Tô Nặc vẫn chưa từ bỏ ý định.
“Không!” Đường Tiểu Ngữ lập tức từ chối, hoàn toàn không thèm nể mặt Tô Nặc.
Tại sao lại như vậy?!
Tô Nặc thở dài một hơi.
Tên cơ bụng kia có gì tốt chứ!
Thật không thể hiểu nổi.
Tuy hai người trò chuyện với nhau hơn nửa tiếng, Đường Tiểu Ngữ vẫn không tìm được biện pháp nào hữu dụng, trái lại còn phải nghe một đống câu như “cậu có chắc Khâu Tử Ngạn thật lòng thích cậu không”, hay “nói không chừng hắn thích mặc quần lót ren màu hồng”, “hai người không thể chia tay thật sao”, v.v. . . Hơn nữa còn ngoài ý muốn biết được chiều cao, số đo ba vòng, nhóm máu và bối cảnh gia đình của một người đàn ông khác.
Sau khi cúp điện thoại, Đường Tiểu Ngữ có cảm giác đầu mình sắp nổ tung.
Mở trình duyệt web trên di động lên, hàng loạt tin tức giải trí nhảy ra, tất cả đều nói về chuyện Khâu Tử Ngạn dẫn mọi người chạy bộ, khu vực bình luận đã bị fan cuồng não tàn chiếm đóng, mọi người đều vui vẻ hào hứng khen ngợi, thỉnh thoảng cũng xuất hiện vài câu chê bai như “làm màu quá đi” nhưng đã lập tức bị đẩy xuống, tóm lại không có ảnh hưởng xấu đến tiếng tăm của Khâu Tử Ngạn.
Lúc này Đường Tiểu Ngữ mới cảm thấy yên tâm hơn một chút, cậu định xuống giường đi rửa mặt rồi hâm nóng bữa sáng cho Khâu Tử Ngạn, ai ngờ cửa phòng đột nhiên mở ra.
“Anh Tử Ngạn.” Đường Tiểu Ngữ sửng sốt.
“Sao không mặc quần áo vào?” Khâu Tử Ngạn nhíu mày.
“. . . . Vừa mới cởi ra.” Đường Tiểu Ngữ ngượng ngùng nói, “Em muốn đi tắm.”
Miếng băng gạc trên lưng còn dính chút máu, Khâu Tử Ngạn ngồi xuống bên cạnh Đường Tiểu Ngữ, cẩn thận kiểm tra cho cậu.
“Không sao đâu.” Chỉ mặc mỗi cái quần lót, Đường Tiểu Ngữ cảm thấy không được tự nhiên.
“Chừng nào đi thay băng?” Khâu Tử Ngạn hỏi.
“Ngày mai.” Đường Tiểu Ngữ nói, “Không sao thật mà, chỉ là vết thương nhỏ thôi.”
“Đi, đi tắm.” Khâu Tử Ngạn kéo cậu vào phòng tắm.
“Em. . . . .” Em tự tắm là được! Bị hắn lột sạch sẽ, Đường Tiểu Ngữ cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Khâu Tử Ngạn nhúng khăn mặt vào nước nóng rồi vắt khô, sau đó lau cho Đường Tiểu Ngữ, làn da trắng nõn của cậu dần dần chuyển sang màu hồng. Khâu Tử Ngạn cầm khăn lau dọc từ trên xuống tới rốn, Đường Tiểu Ngữ né tránh theo bản năng, cảm thấy hơi nhột nhột.
Khâu Tử Ngạn bật cười, ngẩng đầu liếc cậu một cái.
“Anh còn giận không?” Nhân cơ hội này, Đường Tiểu Ngữ nhỏ giọng hỏi thử.
“Đương nhiên rồi.” Khâu Tử Ngạn cốc đầu cậu một cái.
“Vậy anh còn muốn giận bao lâu nữa?” Đường Tiểu Ngữ hỏi.
“Không nói trước được.” Khâu Tử Ngạn chà lưng giúp cậu.
“Ít nhất cũng nên cho em cái kì hạn.” Đường Tiểu Ngữ buồn bực nghĩ, không thể nói trước là bao lâu chứ.
Khâu Tử Ngạn đổ một ít sữa tắm lên tay, trực tiếp thoa lên mông Đường Tiểu Ngữ, sờ tới sờ lui cả buổi trời!
Đường Tiểu Ngữ: . . . . . .
Nếu là bình thường, nhất định Đường Tiểu Ngữ sẽ né tránh theo phản xạ tự nhiên, nói không chừng còn cho Khâu tiên sinh một đá! Nhưng tình huống hiện tại khá đặc biệt, nhớ tới lời đề nghị quyến rũ của Tô Nặc và Hàn Uy, thân thể Đường Tiểu Ngữ lập tức cứng đờ.
Cho dù không thể quyến rũ, ít ra cũng không nên né tránh. . . .
Ôm suy nghĩ bất khuất đó, Đường Tiểu Ngữ đứng yên tại chỗ, không dám cử động, thiếu điều quên thở luôn!
Cảm giác được cơ thể cứng ngắc của cậu, Khâu Tử Ngạn nhịn không được bật cười.
Đường Tiểu Ngữ đá hắn một cái, mặt đỏ như bị thiêu đốt.
“Vết thương trên lưng còn chưa khỏi, đừng lộn xộn.” Khâu Tử Ngạn đè Đường Tiểu Ngữ lại, bắt đầu giúp cậu lau người một cách đàng hoàng.
“Anh đừng giận nữa.” Đường Tiểu Ngữ nắm chặt tay hắn.
“Em có biết thấy em bị người ta uy hiếp, anh lo lắng như thế nào không?” Khâu Tử Ngạn nhìn cậu.
Đường Tiểu Ngữ cảm thấy vô cùng đau lòng, hốc mắt cũng bắt đầu đỏ lên!
“Đây là lần cuối cùng.” Khâu Tử Ngạn nâng cằm cậu lên, trầm giọng nói, “Sau này không được gạt anh nữa.”
“Em biết rồi.” Đường Tiểu Ngữ nhìn thẳng vào mắt hắn, “Đây là lần cuối cùng, em sẽ không bao giờ gạt anh nữa.”
Giọng nói không lớn nhưng rất kiên định.
Hôn lưỡi trong phòng tắm suốt năm phút, vừa nghe là thấy lãng mạn rồi!
Phải nói là quyến luyến vô cùng luôn!
Ba tháng sau.
“Anh lại xem máy tính!” Chung Ly Phong Bạch cầm chổi lau nhà tức giận gào lên.
Mắt!
Vừa mới khỏi!
Mà đã chạy đi!
Ngồi trước màn hình!
Có phải!
Tô Nặc nhịn không được muốn lên tiếng khen ngợi, chồng đẹp trai của mình đúng là ngầu quá xá!
“Em nằm ngủ một lát đi, anh về phòng xử lí chút chuyện ở công ty.” Âu Dương Long nói, “Sau đó chúng ta đi ăn hải sản.”
“Em đi với anh.” Tuần trăng mật tức là phải dính với nhau như hình với bóng!
Âu Dương Long bật cười, “Muốn anh cõng về không?”
Đương nhiên rồi! Tô Nặc bám vào lưng ngài giám đốc như bạch tuộc, cảm thấy hơi buồn ngủ.
Phơi mông dưới ánh nắng mặt trời ấm áp mới hạnh phúc làm sao!
Trong căn biệt thự nhỏ gần bờ biển có một phòng làm việc rất lớn. Người cho thuê của Âu Dương Long trang trí phòng bằng một tấm thảm đỏ Ba Tư rất tầm thường, vì thế sau khi dọn tới, Âu Dương Long liền đổi thành tấm thảm lông cừu màu trắng, sờ vào rất thoải mái.
Tô Nặc thích nhất là nằm xuống đó đọc sách hoặc chơi trò chơi trong lúc Âu Dương Long làm việc.
Mấy trang web trong nước quả nhiên sắp bị nổ tung, thân phận của Âu Dương Long cũng nhanh chóng bị cư dân mạng tra ra, nhưng tất cả đều nằm trong dự đoán, cũng không có gì quá ngạc nhiên.
Tô Nặc quay đầu nhìn chồng đẹp trai của mình, sau đó che miệng cười tủm tỉm — Bây giờ tôi rất khỏe, tôi đang đi nghỉ phép với người ấy, mọi người không cần lo lắng!
Đi kèm với câu nói đó là bức hình phong cảnh trời xanh mây trắng sóng vỗ vào bờ cát, còn có hai cặp dấu chân, trông thật sự rất hạnh phúc.
Âu Dương Long mở biểu tượng thông báo có tin mới ở góc phải, sau đó đăng nhập vào khen ngợi Tô Nặc!
Cái này gọi là phu xướng phu tùy!
Sau khi tắt trang đó đi, Tô Nặc tiện tay bấm vào diễn đàn, bất giác phát hiện “Loạn thế tình triền” đã đi đến hồi kết.
Cái quái gì thế này! Tô Nặc giật mình, rõ ràng tác giả rất lười mà, sao có thể cập nhật một lúc nhiều chương như vậy, thật vô lí hết sức!
Nhưng chuyện viết văn chủ yếu dựa vào sự điên rồ và linh cảm! Tô Nặc mở trang cuối cùng ra, sau đó bị lời nhắn của tác giả dọa đến nói không nên lời!
Cái gì mà “thật ra lúc đầu viết truyện này là vì rất thích giám đốc Âu Dương và Tô Nặc, nhưng lúc ấy nhìn thế nào cũng không thấy bọn họ có khả năng phát triển, vì thế mới YY viết thành câu chuyện này”? Mẹ nó, có cần dở hơi như vậy không?!
*YY có thể hiểu là… tự sướng/ tự thẩm.
Vậy tức là nhân vật mềm mại trắng nõn thẹn thùng nhạy cảm si tình như pha lê kia chính là mình sao? Còn người đàn ông khí phách siêu ngầu bễ nghễ thiên hạ Âu Dương Kim Long chính là giám đốc đẹp trai của mình sao? Hai tay Tô Nặc run lẩy bẩy, con chuột cũng bị dịch chuyển theo, tình cờ nhấn trúng chương miêu tả cảnh bíp bíp —, Âu Dương Kim Long cười tà mị, dùng cự long phía dưới đâm thật sâu vào cơ thể Tô Nhu Nhu, không quên thốt ra mấy câu “em đúng là tiểu yêu tinh chuyên quyến rũ người khác”! Tô Nặc nhịn không được bắt đầu tưởng tượng ra cảnh đó trong đầu, má ơi càng nghĩ càng thấy kinh hoàng!
Tác giả mất trí rồi hay sao mà dám dùng từ “nước chảy giàn giụa” để miêu tả Tô Nhu Nhu, cái từ quái quỷ gì thế này, sao tác giả có thể dùng từ bậy bạ như vậy được!? Sau này đọc tạp chí ẩm thực sao mình dám nhìn nước sốt hoa quả nữa! Tô Nặc bị sốc quá nặng, cảm thấy mình sắp tắt thở!
Tuy Âu Dương Kim Long và Tô Nhu Nhu đã phá vỡ hết mọi rào cản, sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi, nhưng điều này vẫn không thể che giấu sự khó đỡ của tác giả! Tô Nặc ôm iPad lăn lộn trên giường, tâm tình vô cùng phức tạp!
Âu Dương Long: . . . . . .
“Chồng à!” Tô Nặc ném iPad sang một bên, nhào vào lòng ngài giám đốc, “A a a!”
“Lại đọc cái gì rồi?” Âu Dương Long hỏi.
“Hu hu.” Tô Nặc tựa đầu lên vai ngài giám đốc, nghẹn ngào nói, “Em không xem Loạn thế tình triền nữa đâu!”
Âu Dương Long nín cười, kéo người đang vùi đầu vào vai mình ra, sau đó hôn xuống.
Tiểu ngu xuẩn nhà mình thật là. . . . . Yêu bao nhiêu cũng không đủ.
Ở nước Ý cách đó hàng ngàn dặm.
“Baba!” Hàn Tiểu Hi ôm chân Hàn Uy, đôi mắt tràn ngập nước, “Ba không những không dẫn chú đẹp trai mặc áo gió về mà còn làm mất cả anh hai!”
Tại sao ba mình lại vô dụng như thế, tủi thân quá đi thôi!
“Thứ nhất, người kia là chú út của con, không phải anh hai, thứ hai, ba của con mặc áo gió cũng rất đẹp trai!” Hàn Uy nghiến răng nghiến lợi.
“Ồ!” Hàn Tiểu Hi chỉ ngón tay nói, “Nhưng chú đẹp trai hơn!”
Hàn Uy có cảm giác đầu mình sắp nổ tung.
“Muốn đi gặp chú đẹp trai quá.” Hàn Tiểu Hi than thở, trong lòng thầm nghĩ sau này mình sẽ gả cho chú!
Nhưng chuyện này không thể nói ra miệng được!
“Đi rồi thì đừng quay về nữa.” Hàn Uy lạnh lùng nói.
“Sao ạ?” Hàn Tiểu Hi há to miệng nhìn ba mình.
“Baba và chú chỉ có thể chọn một.” Thật sự rất tàn nhẫn!
Khóe mắt của Hàn Tiểu Hi đỏ hoe!
“Oa!” Hàn Tiểu Hi vừa chạy vừa khóc, “Mẹ ơi, ba ăn hiếp con!”
“Oa oa!” Đứa bé mới sinh cũng khóc ré lên góp vui.
“Hàn Uy!” Hàn phu nhân vô cùng tức giận, “Con trai của anh vừa mới ngủ! Sao anh lại chọc con gái mình khóc!?”
“Anh đâu có —“
“Dỗ nó ngủ đi!” Hàn Uy còn chưa nói hết câu, Hàn phu nhân đã nhét một một bịch tã nhỏ vào tay hắn.
“Nó muốn bú sữa mới chịu ngủ, anh biết dỗ thế nào đây.” Hàn Uy cảm thấy cực kì đau đầu, mình cũng không thể dùng máy hút sữa.
Hơn nữa, mình từng là đại ca xã hội đen thật sao?
Hàn tiên sinh vừa thay tã cho con, vừa đau khổ tự hỏi vấn đề này.
Sau đó rút ra được một kết luận, chắc chắn chuyện đó là ảo giác rồi.
Chỉ có em trai, vợ, con gái và con trai mới là cuộc sống thật sự của mình thôi. . . . .
Thật ra như vậy cũng tốt, không có gì xấu cả.