Thốn Mang

Chương 213 : Phúc hề họa hề

Ngày đăng: 11:50 18/04/20


Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị

Nghe được lời của Tiêu Diêu tán nhân, Lý Dương sửng sốt, nhưng thấy ánh mắt của Tiêu Diêu, loáng cái hắn đã hiểu được tâm ý của nghĩa phụ mình.

Nhìn ánh mắt lúc này đã đỏ lên của Nam Cung Lam và Tằng Phong mấy người, trong lòng Lý Dương ngầm cảm thán:

- Thần kiếm Tử Điện trước mặt, có lẽ mấy người Nam Cung Lam, Tằng Phong này sẽ giết sạch tất cả những người muốn cướp đoạt nó thôi.

Ngay lập tức, nhãn thần của Lý Dương đã nhìn về Tiêu Diêu tán nhân với vẻ vô cùng kiên định.

- Nghĩa phụ, người yên tâm, con sẽ không vào đó đâu!

Trên mặt Tiêu Diêu tán nhân lộ ra một nụ cười nhẹ.

- Nghĩa phụ, người phải cẩn thận đó!

Lý Dương nhìn về phía mấy người Tằng Phong, Nam Cung Lam đã lâm vào tình trạng mắt đỏ rực lên thì liền nhập tức nhắc nhở nghĩa phụ mình.

Tiêu Diêu tán nhân vui vẻ cười rồi khẽ gật đầu, tiếp đó thân hình lão lóe lên rồi lao vào bên trong, Lý Dương thì an tâm đứng bên ngoài nham động mà xem tình hình tranh đoạt thần kiếm sẽ phát sinh.

Bên trong lòng núi trống rỗng.

- Róc rách, róc rách!

Tiếng suối chảy vang lên khắp trong lòng núi, thậm chí Lý Dương còn ngửi thấy mùi của những cọng rêu xanh tươi màu bích lục bên dòng suối, nó phảng phất như mang theo mùi vị của những giọt sương đọng trên mặt đất lúc sáng sớm.

Chính giữa hang động trống rỗng trong lòng núi.

Thanh trường kiếm tử sắc trông rất cổ xưa được cắm trên một khối đá đen thui to lớn, những con tử sắc điện xà (rắn điện màu tím, ý chỉ những dòng điện) vây quanh, kiếm khí tung hoành, nhưng tất cả lại bị bạch sắc quang tráo hoàn toàn bao lấy.

- Oành! Oành! Oành! …

Mấy người Nam Cung Lam, Tằng Phong đều lao lên như thiểm điện và công kích vào bạch sắc quang tráo, hiển nhiên ai cũng muốn kích tan cái quang tráo màu trắng kia ra rồi đoạt lấy thần kiếm.

- Cút đi chỗ khác!

Một đạo kiếm quang của Nam Cung Lam lóe lên, bạch mi lão giả nọ lập tức phải vất vả né tránh, tiếp đó những tiếng "xoẹt xoẹt" vang lên, y phục của bạch y lão giả đã bị chém rách tan, máu tươi bắn ra tung tóe. Lão giả đó vội vã lù lại sau mấy chục mét.

Tằng Phong, Hữu Di cũng xuất ra những chiêu cực kì độc ác, vô số đạo kiếm quang chém đến mấy người Thiết Oa chân nhân. Hiển nhiên đám Đại La kim tiên này muốn giết hoặc đánh tàn phế mấy tiểu nhân vật này đi, nếu không khi mấy Đại La kim tiên tranh đoạt thần kiếm sẽ không dám phóng tay phóng chân mà đánh.

- Xoẹt!

Tiêu Diêu tán nhân một kiếm xuất ra, Ngọc Minh chân nhân nhãn thần lập tức trở nên rã rời, tâm thần lão đã hoàn toàn bị chấn động.

- Bùm!

Thân thể Ngọc Minh chân nhân đã nổ tung, máu thịt bắn ra tung tóe, dưới Kiếm Chi Bi Sát của Tiêu Diêu tán nhân, Ngọc Minh chân nhân lập tức hóa thành tro bụi, một đạo quang mang lóe lên trên tay Tiêu Diêu tán nhân, Quy Nguyên châu đã ở trên tay lão.
Ngũ Lôi Thiên Phạt đại trận mặc dù chỉ là bỏ ra một phần thực lực thôi nhưng có có thể giết chết được cả La Thiên Thượng Tiên trung kỳ cao thủ, án chiếu theo quy luật thì có lẽ Lý Dương sẽ gặp phải trận pháp cấm chế dùng để đối phó Đại La kim tiên cao thủ.

Nếu thật sự là như vậy thì Lý Dương căn bản chẳng còn chút sinh cơ nào!

Nghĩ đến đây, sắc mặt Tiêu Diêu tán nhân càng thêm khó nhìn.

- Phốc!

Một ngụm tiên huyết phun ra, sắc mắt Tiêu Diêu tán nhân đã trở nên đỏ bừng, quá nửa năng lượng trong thể nội lão ào ra, đây đã là một đòn cường đại nhất của lão rồi, huyết hồng sắc trên tiên kiếm Luyện Tâm càng thêm lăng lệ, tiên kiếm Luyện Tâm rung lên một trận mãnh liệt, tiếp đó đâm thẳng về cấm chế trong suốt không nhìn thấy được trước mặt.

- Bùm!

Tiêu Diêu chân nhân lại bị phản chấn một lần nữa, một ngụm máu tươi lại từ trong miệng trào ra, sắc mặt lão sau nháy mắt đã trở nên trắng bệch cấm chế trong suốt kia căn bản chẳng bị một chút ảnh hưởng nào, một kích cường đại nhất của Tiêu Diêu chân nhân đánh tới mà cấm chế trong suốt đó không hề bị ảnh hưởng chút nào?

Chênh lệch thật sự quá lớn!

- Tiêu Diêu đạo hữu, bỏ đi, những đại trận tại Vân Vụ sơn này đều là do Tiên đế Thiên Nhàn Tử dựng ra, trận pháp cấm chế mà y bố trí ra, cho dù là tùy tiện bố trí thì mấy người chúng ta cũng chẳng thể phá nổi, chúng ta chỉ có thể tiếp nhận thôi!

Nam Cung Lam khuyên bảo.

- Tiên đế?

Tiêu Diêu chân nhân trong lòng chấn động, thực lực thật sự của mình bất quá mới chỉ là Đại La kim tiên tiền kỳ, cấm chế đại trận mà Tiên đế bố trí ra mình có cơ hội phá nổi sao? Điều này giống như, một con kiến so với một con rồng vậy, liệu có chút khả năng nào không?

- Lý Dương!

Trong lòng Tiêu Diêu tán nhân càng thêm sợ hãi, lão còn nhớ những lời lão nói với Ảo Quang chân nhân lúc ban đầu khi tiến vào Vân Vụ sơn, lúc đó Tiêu Diêu tán nhân rất tự tin mà nói với Ảo Quang chân nhân và tán tiên Lãnh Vũ rằng lão có thể bảo hộ được cho Lý Dương, cho nên mới mang Lý Dương vào trong, nhưng bây giờ...

Nghĩ đến đây, trong lòng Tiêu Diêu tán nhân nổi lên một sự áy náy vô cùng mãnh liệt.

- Lý Dương, con trai của ta, nghĩa phụ có lỗi với con a!

Tiêu Diêu tán nhân phảng phất như sau nháy mắt đã tan vỡ vậy, lão quỳ trước cảnh cửa, nước mắt tuôn trào.

Nhưng lúc này, tại một nơi khác.

Lý Dương vừa bị cơn lốc năng lượng hùng hậu đó cuốn đi, giờ "bịch" một phát và rơi xuống đất, hắn chậm rãi định thần lại và ngẩng đầu lên cẩn thận quan sát bốn phía...

Bạn nào nhận dịch Tập 7 và 8 Thốn Mang xin nhanh nhanh trả hàng giùm:

Tập 6: Phong khởi vân dũng