Thông Điệp Cuối Cùng

Chương 19 : Thoát chết trong gang tất

Ngày đăng: 06:16 22/04/20


Tôi cố gắng mở mắt ra nhưng không thể, đôi mắt mình nặng trĩu.



Rồi tôi cố gắng mở thật mạnh ra một lần nữa,

qua khe mắt hẹp tôi thấy Mai Thi đang ngồi đó nhìn mình. –Anh có thấy đau không. –Tiếng cô

hỏi.



Tôi cảm nhận thấy toàn

thân mình đau nhức, đầu thì đau như búa bổ. Tôi nói. –Đau. Mai Thi.



Rồi tôi thấy mấy bóng áo

trắng bước vào. Họ

rất đông, họ cố kéo hai mi mắt của tôi ra thật

to rồi rọi ánh sáng vào nó. –Không có gì nguy hiểm cả. Anh ta cần được nghỉ ngời, cho anh ta

một liều an thần đi.



Những lời nói đó còn vang

vọng trong tâm trí tôi. Rồi một cảm giác nhói đau nơi bắp tay. Tôi thấy hai mi

mắt mình trĩu nặng. Một cảm giác mệt mỏi bao trùm khắp cơ thể và tôi nhanh chóng chìm vào giấc

ngủ.



Sau khi lượng thuốc ngủ hết tác dụng, tôi cảm thấy mệt mỏi vô cùng, tôi từ từ mỏ mắt ra. Cô vẫn ngồi đó giương đôi mắt nhìn tôi. –Mai Thi, tôi gọi nhỏ.



Cô vội đến bên tôi và đỡ

tôi ngồi dậy. Trên chiếc giường của bệnh viện, tôi đưa tay lên má cô, vuốt nhẹ

nó. Rồi tôi vuốt tóc cô ra sau. Chợt hình bóng cô như nhòa đi. Tôi lắc mạnh cái đầu cho tỉnh táo.



Uyên

đang ngồi trước mặt tôi, tôi vội rút tay lại.



Chỉ là ảo giác.



- Xin lỗi, tôi đang ở đâu đây. –Tôi hỏi.



- Bệnh viện quân y. –Uyên đứng dậy trả

lời.



Tôi dựa người vào thành giường. – Tôi ngất đi được bao lâu rồi.



- Tối qua đến tối nay với một liều thuốc

ngủ.



Tôi giơ tay lên sờ đầu mình, bên trên là một cục rất lớn bao quanh đầu

tôi.



- Tôi đã bị gì vậy, là bom sao.



- Không. –Cô trả lời. –Là một vụ nổ ga.



Tôi bắt đầu nhớ lại cái

mùi ga mà mình đã ngửi thấy trước cửa nhà hắn.



-Vậy mọi chuyện rốt cuộc là thế nào.



- Bên phòng cháy chữa cháy đã tìm ra

nguyên nhân, điện bị chập và gây cháy hai bình ga trong nhà bếp. Dường như đây là một vụ sắp xếp…



-

Khoan đã, hắn chết rồi sao. –Tôi cắt ngang lời cô.



- Không hề, tôi đã bảo đây là một vụ sắp

xếp rồi mà. Bên phòng cháy vừa mới gửi báo cáo cho tôi xong.



- Vậy mọi chuyện là thế nào, cô nói mau

đi. –Tôi nôn nóng.



- Như anh biết đấy, tên Khải đã biết chúng ta nghe lén hắn và đã thông báo cho tên

sát thủ. Và chúng ta mắc sai lầm ở một điểm.



- Điểm gì? Tôi hỏi.



- Tất cả các căn nhà ở trên tuyến đường đó

đều có hai mặt tiền, mặt sau là một con đường nhỏ nên thông thường người ta thường xây hai cửa.

Hắn đã phát hiện ra chúng ta.

Đêm đó, hắn xả hết bình ga còn lại trong bếp và cả bình ga dự phòng. Sau đó lẻn

ra ngoài bằng cửa sau và ngắt cầu sao điện.


Vừa nói ông ta vừa nhấp

li rượu.



- Tôi nghĩ bọn nó nói thật đấy. Từ ngày

con nhỏ chết đến cái bàn của nó còn không ai dám dọn dẹp nữa là, có hôm tay

tổng biên tập về khuya cũng gặp phải nó. Thế là không ai dám đụng vào bàn làm

việc của nó nữa ông ạ.



- Thật vậy sao. Mà sao gia đình con nhỏ

đâu không thấy ai tới dọn dẹp đem về hết vậy.



- Ui trời, con bé mồ côi cha mẹ, nghe nói

chồng nó là nghi phạm giết nó bị bắt ngay trong đêm thì ai mà dẹp nữa.



Nói đoạn ông bảo vệ nhìn

ra phía cửa phòng, ông nói. –Thôi, nói nữa tối nay tôi với ông gặp nữa thì

khốn.



Nói đoạn ông ta uống hết

li rượu rồi đứng dậy đi vệ sinh.



Ngồi trong phòng một

mình, thấy một bóng đen lướt ngang qua cửa sổ, ông bảo vệ thoáng cảm thấy hoảng

sợ rồi đứng dậy ra ngoài xem thử.



- Này, ai vậy.



Một bóng đen quay mặt lại

làm ông giật mình. Một con người cao lớn với cái đầu tóc rối xù che gần hết khuôn mặt.



- Cậu là ai. –Ông bảo vệ hét lớn.



Người đàn ông không nói gì. Anh ta tiến tới phía ông bảo vệ rồi chụp

đầu ông đập mạnh vào tường, ông bảo vệ ngã xuống

bên vũng máu rồi bất tỉnh.



Ông bảo vệ còn lại từ

trong chạy ra. Chưa

kịp lên tiếng đã nghe một âm

thanh “Rẹt”. Cả người

ông tê rần lên vì điện giật

rồi ngã xuống.



Cất cái kìm điện vào túi,

tên sát thủ nhìn lên tòa nhà hai tầng. Hắn lấy chùm chìa khóa dưới thắt lưng người bảo vệ rồi

tiến vào trong tòa nhà.



Cầm cái đèn pin nhỏ trong

tay, hắn rọi khắp các bàn làm việc trên tầng hai. Hắn tìm từng bàn một, cuối

cùng hắn thấy dòng chữ Nguyễn Thị Mai Thi trên cái bàn đã phủ đầy bụi. Hắn đi

về hướng đó rồi lục tìm khắp bàn. Hắn lục từng trang giấy nhỏ.



Nhìn xuống dưới hộc bàn, hắn thấy một ngăn đã bị khóa.



Hắn ngậm cái đền pin vào

miệng sau đó lôi từ trong túi ra hai thanh sắt rồi nhét vào. Một tay xoay một

tay đẩy từng chiếc lẫy lên, cuối cùng hắn xoay cái ổ khóa một góc 90 độ rồi kéo

chiếc hộc bàn ra.



Bên ngoài tập tài liệu có

ghi chữ “mật”. Hắn lấy tập tài liệu để trên bàn rồi lật ra trang đầu tiên.

Trang giấy có vẽ hình chữ thập, bốn đầu có dấu mũi tên chỉ ra bốn hướng.



Hắn mỉm cười như thỏa mãn lật trang tiếp theo. Trắng tinh.



Hắn cảm thấy thất vọng.

Hắn lật thật nhanh ra những trang tiếp theo. Tất cả đều là giấy trắng. Hắn điên

cuồng đứng dậy đạp đổ cái bàn.



Con tức giận đang đến cao trào làm cái thẹo trên

má đỏ ửng lên.