Thông Thiên Đại Thánh

Chương 1044 : Sát kiếp bắt đầu

Ngày đăng: 22:17 19/04/20




Sắc mặt tên cầm đầu rất khó coi, ánh mắt sắc bén nhìn bốn phía xung quanh, giống như muốn nhìn ra sơ hở gì đó, nhưng hai bên đường là núi và cây cối xanh tươi, có bụi cỏ, xanh um tươi tốt, người muốn ẩn nấp đúng là quá đơn giản, cho dù hắn là một cao thủ Ngũ phẩm, cũng không có khả năng phát hiện ra chút sơ hở nào.



Chỉ nhẹ nhàng giơ tay lên, ý bảo năm người sau lưng cẩn thận.



- Tại hạ là Nam Lĩnh Tần Mộ Vân, không biết bằng hữu phương nào, lúc này...



Lời còn chưa dứt, đã nghe được âm thhanh "XIU....XIU... XIU....XIU..." Mấy xé gió vô cùng gợn người bay tới.



- Phá Thần Nỏ của quân đội!



Sau khi nhìn thấy thứ đang bay tới, thần sắc nam tử đại biến, không còn dám nói nhiều nữa, trực tiếp nghiêng người, trốn xuống dưới bụng ngựa, cây roi trong tay cũng ném đi, chẳng biết lúc nào, đã lấy ra một cây trường đao sáng như tuyết, múa nó xung quanh thân thể, tạo ra một dãy hào quang sáng chói chớp động.



Đương đương đương...



Phốc phốc phốc...



Có âm thanh cung tiễn xé thịt vang lên, trong sáu gã thiết kỵ kia, có đã có ba người bị Phá Thần Nỏ bắn thành con nhím, còn có hai người bị trọng thương, bị cung nỏ cực lớn xuyên thấu tay chân, nằm trên mặt đất rên hừ hừ, người còn sức chiến đấu duy nhất chỉ còn lại mình tên đầu lĩnh, đầu tiên là hắn xem xét thời cơ nhanh, né tránh nhanh, thứ hai là tu vi của hắn không thấp, rất có thực lực, dùng đao ngăn cản cung nỏ, ngăn trở mấy lần công kích trực tiếp, nhưng dù là như thế, dưới lực lượng cường đại của Phá Thần Nỏ, hắn vẫn bị một ít thương thế, đặc biệt là cánh tay trái, đã bị lột một lớp thịt lớn, sâu thấy xương.



Mà chiến lực của hắn, sau một đợi cung nỏ này, bị ảnh hường nghiêm trọng.



- Các ngươi là ai, sao lại to gan như vậy, có biết chúng ta là Nam Lĩnh...



- Nam Lĩnh Tần gia!



Một âm thanh trong trẻo lạnh lùng nói ra, sau đó, ở trên sườn núi thấp và rừng cây hai bên đường, xuất hiện hai ba trăm người vũ trang đầy đủ, đều là binh sĩ cầm nỏ trong tay, người cầm đầu là một người trẻ tuổi, chỉ khoảng mười bảy mười tám, vẻ mặt vẻ lạnh lùng, hắn liếc nhìn Tần Mộ Vân.



- Ta biết rõ ngươi là người Nam Lĩnh Tần gia, nhưng cho dù ngươi không phải là người của Nam Linh Tần gia, ngươi là người của Tây Kinh Yến gia, dám giương oai ở đây cũng chỉ có con đường chết!



- Ngươi...



Tần Mộ Vân nghe vậy, ánh mắt lóe lên, vừa định mở miệng, người tuổi trẻ kia đã không cho hắn cơ hội đó, vung tay lên, cung nỏ bắn ra, lúc này đây, Tần Mộ Vân không còn vận khí tốt nữa, tuy hắn vẫn dùng đao để bảo vệ, nhưng đao của hắn vẫn bị cung nỏ bắn xuyên qua khe hở, bắn xuyên qua, hai mắt trợn tròn, cho dù ánh mắt của hắn không thể tin nổi, nhưng cũng từ từ trống rỗng, thân thể từ từ té xuống đất.



- Cắt đầu của bọn chúng, chồng chất ở trước cửa ra vào Tần Lăng quận thành.


Nửa canh giờ sau, hắn nhìn thấy Chu Hải đang cưỡi ngựa chạy như điên, trên mặt lộ ra nụ cười, tự trên bầu trời bay xuống, bắt lấy Chu Hải đang chạy như điên kia, nâng hắn lên bầu trời.



Căn bản là không để cho Chu Hải nói một câu nào, bay đi, sau một hồi sờ loạn trên người Chu Hải, cuối cùng, lấy ra một phong thư đã nhăn nheo, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý, tay dùng sức một cái, liền bóp nát đầu Chu Hải, hóa thành một đạo ánh sáng màu lam, bay thật nhanh về phía Tây Bắc.



Ba ngày sau!



Trong phủ Vũ Dương Hầu.



Chu Báo đứng ở trong sân, lo lắng đi tới đi lui, ở phía sau hắn, chính là phụ thân hắn Chu lão, mà hắn, cũng có một bộ dáng lo lắng, trừ hai người này ra, trong nội viện còn có một ít người khác, đều là thân nhân của lão Chu gia, hôm nay chính là thời điểm Yên Vân Phỉ sinh nở, mà người toàn gia không ai dám lãnh đạm, có thể tới được đây, đều có bộ dáng như Chu Báo.



Đột nhiên lúc này, ở bên ngoài viện truyền ra tiếng hét kinh hãi, làm cho Chu Báo giật mình, sau đó, sau đó hắn thấy Giang Hiểu cầm trong tay một phong thư đi tới, thần sắc biến đổi, trên mặt hiện ra một tia khó chịu, đi ra khỏi nội viện.



Khi đi ra khỏi nội viện thì nhìn thấy Giang Hiểu đang chạy vào.



- Thế nào?



- Đại nhân, Chu Hải gặp chuyện không may!



Nhìn thấy Chu Báo, Giang Hiểu vội vàng nói ra, đồng thời cầm một phong thư tín trong tay giao cho Chu Báo.



...



Đại Tấn, năm Vĩnh Bình thứ bốn lăm.



Vào một ngày mà thiên hạ lâm vào hoảng sợ không chịu nổi, tại Đại Tấn Tây Bắc Vũ Dương Lĩnh, lúc này hoàn toàn lâm vào một cảnh vui mừng, bởi vì lãnh chúa Vũ Dương Lĩnh, Vũ Dương Hầu Chu Báo có được long phượng song thai.



Mà kết quả này, đã làm cho Chu Báo vốn đang nổi giận cũng tỉnh táo lại một chút, không chỉ tỉnh táo lại, Chu Báo hắn đã nhiều hơn một đôi thỏ con, giống như một đêm thành thục, suy nghĩ rất nhiều.



Trong hơn mười trong ngày kế tiếp, hắn chỉ ở trong viện với Yên Vân Phỉ, đi đâu cũng đùa giỡn với đôi thỏ con, thời điểm không có chuyện gì thì trò chuyện với lão Chu gia, một đôi phụ từ tử hiếu, an hưởng thiên luân, làm cho Giang Hiểu gấp muốn chết.



- Đại nhân, chẳng lẽ chuyện này cứ như vậy mà bỏ qua, mà cái Nam Lĩnh Tần gia thật là lớn mật, chẳng những cấu kết Côn Lôn Sơn và Tịch Diệt Ma Cung, mà còn muốn gây bất lợi cho lão thái gia, còn giết ma ma, chuyện này...