Thông Thiên Đại Thánh
Chương 169 : Bái Hoả Tặc và Hắc Tam nương tử (Hạ)
Ngày đăng: 22:03 19/04/20
Cho nên, hắn cần một cơ hội để cải biến tình hình này. Hắn cần một cái thang để tương lai có thể danh chính ngôn thuận nắm giữ quyền thế trong Ô gia. Mà muốn làm được điều này tuyệt không dễ dàng nhưng không phải là không có cách.
Không phải người họ Ô, tu vi không đạt tới Thất phẩm cũng không sao, không phải còn có một con đường là làm con rể của Ô gia sao?
Cho dù chỉ là bàng chi của Ô gia nhưng chỉ cần là Ô là đủ rồi bởi vì như vậy hắn sẽ có cơ hội nhiều hơn những đệ tử khác rất nhiều.
Chỉ là, việc này nói thì dễ, làm dễ sao?
Đây tất nhiên không phải một việc dễ dàng gì. Nữ tử của Ô gia đại đa số ngay lúc vừa mới sinh ra, thậm chí còn chưa sinh ra đã được lập hôn ước, cản bản không để cho người ngoài có cơ hội nhúng chàm.
Nhưng hiện tại đang có một cơ hội hiện ra trước mắt Kim Nam Thanh!
Đó chính là Ô Ngọc Châu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Hắn không biết Ô Ngọc Châu có hôn ước hay không, nhưng hắn biết rõ khi Hắc Vân Thiên rớt đài thì hôn ước đó cũng gần như mất giá trị.
Trên giang hồ cái gì trọng yếu nhất, chính là thanh danh! Thanh danh là trọng yếu nhất.
Hắc Vân Thiên thiếu nợ ngập đầu như thế, còn bị chủ nợ tới bức tử thì coi như thanh danh của hắn đã đi tong. Không có ai sẽ nguyện ý vì một người như vậy kết thân, huống chi, ngoại trừ thiếu nợ ra thì lần này hàng hoá của Ô gia còn bị cướp mất, trong đó ẩn ẩn còn có nghi vấn Hắc Vân Thiên hắn có dính líu tới đạo phỉ, ăn cây táo rào cây sung mưu đoạt hàng hoá của Ô gia.
Chỉ cần một trong hai nguyên nhân thôi cũng đủ để Tiểu Báo Tử tin rằng rất nhanh nhà có hôn ước với Ô Ngọc Châu sẽ tới từ hôn.
Những hôn nhân dạng chính trị như vậy chỉ vì lợi ích mà sinh, nếu lợi ích đã không còn thì ai nguyện ý tiếp tục?
Kim Nam Thanh biến sắc, xách cổ áo một tên gia đinh lên hỏi.
- Ta không ... không biết. Ta chỉ ... chỉ thấy có một đội nhân mã đã hướng phân bộ Ô gia chỗ này tấn công tới cho nên ta ... ta mới chạy vào thông báo ... ngoài ra .. cái ... cái ... cái gì cũng không biết!
- Phế vật vô dụng!
Trên mặt Kim Nam Thanh hiện lên vẻ tàn khốc, ném tên gia đinh kia xuống đất, quay mặt lại nói với Tiểu Báo Tử:
- Sư đệ, tình huống thực sự không ổn rồi, chúng ta đi xem sao!
Tiểu Báo Tử gật gật đầu, nhưng không có lên tiếng đi theo phía sau Kim Nam Thanh.
Chỉ là trong ánh mắt của hắn lại hiện lên vẻ rất hưng phấn.
Bái Hoả Tặc, thì ra là Bái Hoả Huyền Giáo, đây chính là thế lực phản loạn lớn nhất trên đất Đại Tấn, không khác mấy với Bạch Liên Giáo trong lịch sử kiếp trước của Tiểu Báo Tử. Loại giáo phái này rất ưu thích cổ động người ta tạo phản, trong miệng của quan phủ thì bọn chúng là Bái Hoả Tặc nhưng trong miệng của dân chúng thì bọn chúng chính là Bái Hoả Thánh Giáo.
Chỉ là, Bái Hoả Huyền Giáo cũng không phải toàn đám người ngu ngốc, cho dù muốn tạo phản cũng phải lựa thời thế mùa màng không tốt, đất hoang khắp nơi, thảm hoạ chiến tranh, dân chúng lầm than ... thì mới có thể kích động thành công.
Đầu năm nay mưa thuận gió hoà, mùa màng tươi tốt thì bọn hắn lấy cái cớ gì để tạo phản chứ? Lại còn đi công kích Trung Hoà quận thành? Trung Hoà quận thành tại Càn Châu xem như là một quân thành ở vùng xa xôi hẻo lánh nhưng mà tính trong cả Đại Tấn thì nó vẫn thuộc về nội địa, vậy thì bọn chúng tới công kích làm gì?
Tiểu Báo Tử hiện giờ không hiểu ra sao, nhưng hiển nhiên lúc này cũng không phải thời điểm để ý mấy cái nguyên nhân đó. Khi hắn đến đại môn của Ô phủ thì đã trông thấy một đám nhân mã từ xa xa chạy tới, bụi cuốn lên mù mịt.