Thông Thiên Đại Thánh

Chương 218 : Ảo Ảnh Ngân Lang (Thượng)

Ngày đăng: 22:04 19/04/20




- Đây là...?



Sắc mặt Tiểu Báo Tử đại biến, trong đầu chớp động quỹ tích vận hành của nội khí trong trường kiếm vừa rồi.



- Đây là bí kỹ, chỉ là bị người phong ấn trong này. Chết tiệt, đây là thủ nghệ của Giản gia. Hắn là người của Giản gia?



Đem bí kỹ cố hóa trong binh khí, người sử dụng không cần tự mình vận dụng bí kỹ, chỉ cần đem nội khí rót vào bên trong liền có thể thi triển ra. Tuy rằng uy lực không nhất định bằng được tự thân vận dung. Thế nhưng lợi ích cũng nhiều hơn. Thứ nhất tiết kiệm nội khí tổn hao. Thứ hai không cần khống chế nội khí tinh tế như vậy. Bởi thế, loại thực bình này của Giản gia thập phần được mọi người hoan ngênh.



- Chẳng lẽ là vì lần trước tại Địa Để Hỏa Mạch, ta đả thương trưởng lão của bọn họ. Do đó người của Giản gia tới tìm ta gây phiền phức? Khả năng này không phải không có. Giản gia và Ô gia chính là quan hệ đối địch cạnh tranh, đối với Loạn Phi Phong Chùy Pháp của Ô gia cũng có nghiên cứu cực sâu. Có thể tại trước khi xuất chiêu, khắp nơi đều chiếm được tiên cũng là bình thường. Bất quá, Giản gia hẳn là biết ta sắp trở thành thân vệ của Lý Nguyên, đồng thời ta đả thương trưởng lão của bọn họ cũng vì Vương Xà, bọn họ chẳng lẽ không sợ rước lấy phiền phức?



Tiểu Báo Tử cho tới bây giờ cũng không cho rằng bản thân là người quan trọng gì cả. Thế nhưng hiện tại hắn, một đầu hợp với Ô gia, một đầu hợp với Đề Đốc Trung Hòa Quận. Còn có một đầu khác hợp với Thiên Long Đạo tọa, hiện tại tìm hắn gây phiền toái, tùy tiện rước lấy họa sát thân, không phải thời cơ thích hợp.



Nghĩ nửa ngày, cũng không có tìm được manh mối, Tiểu Báo Tử bất đắc dĩ thở dài một hơi:



- Bỏ đi, không nghĩ nữa, uy lực bí kỹ giấu trong thanh kiếm này thực sự đáng sợ. Hẳn là Vô Cực Chấn Thiên trong truyền thuyết, có cơ hội lại hảo hảo nghiên cứu một chút. Mẹ nó, vì sao ta lại thấy thời gian nửa năm căn bản là thiếu nhỉ?




- Có thể không phải Giản gia, mà là người khác cầm Phá Không Kiếm tới giết ta, cũng có khả năng này a! Nghe nói trong ba thanh kỳ binh, Giản gia chỉ là giữ lại một thanh Chấn Thiên, hai thanh kiếm khác đã không biết tung tích. Bất quá, cho dù là ai có thể có được Phá Không Kiếm Phá Không Kiếm tới giết ta, cũng không phải người thường!



Con mắt Tiểu Báo Tử dần dần híp lại thành một cái khe. Vừa cẩn thận quan sát tỉ mỉ thanh Phá Không Kiếm này:



- Vô luận chủ sự phía sau màn là ai, khi hắn phát hiện ta không bị giết. Mà người tới giết ta không có trở lại, liền nhất định biết được đã bị ta giết. Như vậy, Phá Không Kiếm tự nhiên cũng rơi vào trong tay ta. Do đó, thanh kiếm này cũng không cần phải cất giấu, hừ hừ. Thanh kiếm này là ta lấy được trên người sát thủ, tự nhiên sẽ thuộc về ta. Chờ ta xem thấu Vô Cực Chấn Thiên bên trong, liền đem thanh kiếm này bán đi. Không, để nó đưa cho sư phụ, hắc hắc. Sư phụ sắp mừng thọ, tuy rằng cũng không làm gì, bất quá, mấy năm qua, ta làm đồ đệ, lại thực chưa có hiếu kính tốt. Chi bằng đem thanh kiếm này làm quà sinh nhật, cũng không kém một lần Thạch Kinh tặng cho Lữ Nhất Nguyệt Hỏa Hồng Tình. Nói không chừng còn có thể bán cho Ô gia một đại nhân tình.



Suy nghĩ rõ ràng Tiểu Báo Tử liền tự thu thanh Phá Không Kiếm này lại, nhàn nhã trở về nhà.



Một đêm không nói chùyện, sáng sớm ngày thứ hai liền từ biệt người nhà, đi tới khu rừng già trên Mãng Thương Sơn.



Hiện tại địa vị của hắn ở nhà thập phần đặc thù. Tuy rằng đứng hàng lão nhị, thế nhưng cả nhà đều nhìn lên hắn. Cho dù Chu lão đầu cũng không ngoại lệ, khi biết được nhi tử của mình trở thành thân vệ của Đại Suất, càng cười toe tóe. Hơn nữa Tiểu Báo Tử còn mang về cho bọn họ một món tài phú cực lớn, càng khiến hắn gần như cả lúc ngủ cũng cười. Đối với các hành động của nhi tử tự nhiên là sẽ không can thiệp quá nhiều.



Mãng Thương vẫn giống như lúc hắn rời khỏi, sâu thẳm, cao không thể đoán. Nhìn lại đều là thâm sơn hiểm cốc. Thương thạch lão thụ phảng phất như có vô cùng bí mật ẩn chứa bên trong, lại tựa như có vô cùng nguy hiểm. Tiểu Báo Tử nhập sơn, cũng không có trực tiếp tiến vào sâu, mà đi tới một mảnh rừng già. Ở đây, từ ý nghĩa nào đó mà nói, vẫn là thuộc về biên giới Mãng Thương Sơn. Ở đây cũng là địa phương sâu nhất thợ săn trong thôn có thể đi tới được. Lại đi vào sâu hơn, ngoài trừ cao thủ võ lâm chân chính và những kẻ lạc đường, cũng không có ai dám đi vào.