Thông Thiên Đại Thánh
Chương 219 : Ảo Ảnh Ngân Lang (Hạ)
Ngày đăng: 22:04 19/04/20
Ở đây cũng là nơi Vương Thiên Lôi gặp phải con sói con kia. Từ khi phát hiện con sói con thường lui tới đây, bọn Vương Thiên Lôi liền không còn tiến nhập khu rừng già này nữa.
Nhẹ nhàng đạp lên những phiến lá khô dày đặc Tiểu Báo Tử cảm thấy ở dưới chân thập phần mềm xốp, mảnh đất rừng này không biết đã tích lũy lá khô được bao nhiêu năm rồi, một cước dẫm lên là chân liền bị lún sâu xuống một đoạn. Sau đó một lượng lớn mùi ẩm mốc từ bên dưới chân xông lên tới mặt, thật khó chịu.
Lông mày khẽ nhíu, Tiểu Báo Tử nín hơi, nhìn bốn phía xung quanh.
Không gian xung quanh thập phần yên tĩnh, những thân cây cao to trong rừng xòe tán rậm rạp, hoàn toàn che đi những ánh nắng gay gắt của buổi trưa, thi thoảng ngẫu nhiên mới có mấy con thỏ từ trong bụi cỏ chui ra, rồi lại nháo nhào chạy mất, hoặc đâu đó lại có tiếng chim non học vỗ cánh, làm cho không gian yên tĩnh nơi này có chút sinh cơ.
- Cánh rừng này thật sự rộng lớn a, muốn tìm con sói con kia thật không dễ chút nào.
Tiểu Báo Tử thầm nghĩ trong lòng, chân thẳng hướng trong rừng bước tới, linh giác nhanh chóng khuếch tán.
Đây cũng là một chỗ tốt của thần niệm, có thể đem linh giác của chính mình khuếch tán ra xung quanh, dò xét mọi tình huống.
Đi được chừng một nén hương, Tiểu Báo Tử có chút thất vọng, bởi vì trừ một ít dã thú bình thường ra, ngay cả một đầu sói cũng không thấy, chứ đừng nói chi tới con sói con mà hắn đang muốn tìm.
- Chẳng nhẽ lại phải đi sâu vào bên trong nữa sao? Nếu đi tiếp nữa thì sẽ tới mảnh thâm cốc rồi, con sói con kia sẽ không trốn ở trong đó chứ?
Đang chìm đắm trong suy nghĩ, trong nội tâm hiện lên một tia cảnh báo, đồng thời, linh giác của hắn cũng cảm giác được không khí sau lưng hắn chấn động dị thường.
Đây là một cảm giác rất cổ quái, phảng phát như tồn tại, lại phảng phất như không có.
- Hô!
Sáu đạo lang ảnh hầu như đồng thời bổ tới bên cạnh Tiểu Báo Tử, và đều vồ hụt. Năm đạo trong đó song song biến mất, gần như trong nháy mắt, Tiểu Báo Tử xuất hiện bên cạnh con Ngân Lang còn lại duy nhất. Mang theo huyết chỉ tựa như thiểm điện ấn lên trán Ngân Lang. Tại mi tâm nó dùng máu vẽ ra một đạo phù văn phức tạp.
- Ngao!
Ngân Lang kêu một tiếng ngắn ngủi. Thanh âm liền đứt, trong mắt lên một tia mê man. Hung tính thu hồi lại, đồng thời Tiểu Báo Tử cảm thấy theo phù văn trong tay hiện ra, sâu trong tâm linh, một loại cảm giác huyền ảo mọc lên, đưa hắn cùng Ngân Lang trước mặt liên hệ với nhau.
- Cảm giác rất kỳ quái a!
Thần niệm của hắn đã thành, do đó hắn có thể cảm giác được rõ ràng lúc đạo phù văn vẽ xong, thần niệm của mình ba động, một luồng thần niệm kéo dài cùng ý nghĩ của Ngân Lang tương dung, sản sinh từng điểm ba động, đồng thời, con mắt của hắn tựa hồ cũng bị ảnh hưởng.
Xung quanh con ngươi một vòng hắc văn dĩ nhiên bắt đầu chậm chạp chùyển động, lực lượng không rõ theo đó dọc theo thông đạo thần bí do thần niệm và ý nghĩa của Ngân Lang sản sinh, tiến nhập mi tâm của Ngân Lang.
Hầu như cùng lúc đó, trong mắt Ngân Lang hiện lên một tia hồng quang, còn Tiểu Báo Tử chỉ cảm thấy ánh mắt của mình chớp động, cảnh vật trước mắt dĩ nhiên sản sinh trọng ảnh kỳ quái.
- Chùyện gì xảy ra?
Trọng ảnh vừa xuất, Tiểu Báo Tử mạnh mẽ cả kinh, hắn khởi động Hỏa Hồng Tình, hiện tại là thị giác ba trăm sáu mươi độ, tầm nhìn căn bản không có góc chết, cảnh vật xung quanh cũng rất rõ ràng, sao lại đột nhiên sản sinh trọng ảnh?