Thứ Nữ Công Lược

Chương 198 : Phong sương (Hạ)

Ngày đăng: 17:17 30/04/20


Trong phòng chỉ còn lại có Thập Nhất Nương, Đông Thanh, Tân Cúc cùng Phượng Khanh.



Đông Thanh cùng Tân Cúc đều có chút không được tự nhiên, chỉ có Thập

Nhất Nương, thần sắc vẫn tự nhiên, phân phó hai người:” Các ngươi đi

giúp đỡ Chiếu Ảnh thu thập đồ vật đi. Nơi này có ta là được.”



“Phượng Khanh thiếu gia……” Tân Cúc nhìn Phượng Khanh dần dần mỏi mệt, thì rất là do dự.



” Có việc ta sẽ gọi các ngươi.” Thập Nhất Nương thản nhiên nói.



Đông Thanh cùng Tân Cúc thấy chỉ phải khom đầu gối đáp ”Vâng” rồi lui đi xuống.



Thập Nhất Nương không để ý tới Phượng Khanh, hai chân chèn hai chân

hắn, hai tay giữ hai tay của hắn, mặc kệ hắn giãy dụa hay là im lặng,

Thập Nhất Nương đều chặt chẽ đem hắn ôm trong lòng…… Cho đến khi hắn dần dần không có khí lực, bắt đầu thở dốc.



” Đây là lần cuối cùng ta hỏi ngươi.” Trận đấu người nắm phần thắng

tuyệt đối là Thập Nhất Nương, giọng nói vẫn mềm nhẹ như trước vậy,

nhưng lọt vào lỗ tai Phượng Khanh lại tràn ngập uy nghiêm,” Ngươi ngoan

ngoãn ngồi ở trên người ta, ta sẽ thả ngươi, nếu đồng ý, liền gật đầu.”



Phượng Khanh gắt gao mân miệng, qua một hồi lâu mới gật gật đầu.



Thập Nhất Nương chậm rãi buông ra hắn.



Phượng Khanh lập tức giật giật.



Thập Nhất Nương lạnh lùng thốt:”Phượng Khanh, chúng ta nói rồi. Ngươi bất động, ta sẽ thả ngươi. Bằng không, chúng ta liền cứ như vậy.”



Phượng Khanh do dự sau một lúc lâu, cuối cùng không có động đậy.



Thập Nhất Nương nhẹ nhàng đem hắn ôm ở trong lòng,ngực:” Phượng Khanh thực ngoan. Ta thích Phượng Khanh!” Nói xong, ôn hòa vuốt ve lưng hắn.

Thân mình nhỏ của Phượng Khanh dần dần thả lỏng xuống dưới, điều chỉnh

một tư thái, ngoan ngoãn nằm ở trên người của nàng.



Thập Nhất Nương nhẹ nhàng thở ra, nhìn điểm tâm rơi rụng ở giường còn chưa có thu thập xong, nàng ôn hòa hỏi hắn:” Phượng Khanh, có muốn uống nước không?”



Phượng Khanh chần chờ một lát, đầu nhỏ tựa vào vai nàng nhẹ nhàng gật một chút.



Thập Nhất Nương một tay ôm Phượng Khanh, một tay rót chén trà, sau đó ngồi bên cạnh ghế bành giúp hắn uống nước.



Hắn “ực ực ực”, lập tức đem chung trà uống cạn. Sau đó đôi mắt trông mong nhìn Thập Nhất Nương.



Thập Nhất Nương cười hỏi hắn:” Có phải còn muốn uống hay không?”



Hắn gật gật đầu.



Thập Nhất Nương lại rót nửa chung cho hắn.



Hắn thoáng một phát lại uống xong, sau đó duỗi cổ dài nhìn điểm tâm trên giường.




Thập Nhất Nương xấu hổ.



Tự thân đáp án thật sự là rất ái muội.



Nàng vội chuyển đề tài:”Chuyện Phượng Khanh, nương có ý tứ gì?”



Nhắc tới Phượng Khanh, Từ Lệnh Nghi thu lại ý cười,” Nương cảm thấy

cho Hương Dật mang theo cũng tốt. Gần mực thì đen gần đèn thì rạng.

Hương Dật là người trung hậu, hắn có thể đi theo Hương Dật, về sau nhất

định có thể làm người thành thật đôn hậu.”



Đây cũng là yêu cầu đối với thứ tử đi?



Không cầu thăng quan phát tài, nhưng cầu thành thật an phận.



“Nhưng hôm nay sắp qua năm cũ, năm nay tuyết lớn, trên đường ít người đi đường, thứ nhất nếu vội vã sai người về nguyên quán như vậy, dễ vào

mắt người có tâm, thứ hai cũng tìm không thấy người thích hợp mang hắn

về nguyên quán…… Chỉ có thể đợi sau khai trương mùng tám tháng giêng.”



Sau khai trương, thương nhân các nơi bắt đầu mở cửa, ngư long hỗn tạp, chính xác không làm người chú ý.



“Đến mùng tám tháng giêng……” Thập Nhất Nương tính còn hơn mười ngày,Thời gian hơn dài!”



Lúc qua năm trong nhà nhiều khách nhân, ai cũng không dám cam đoan không có người lạc đường, hoặc là người có ý xông tới ……



” Cho nên ta cùng nương thương lượng nửa ngày, chuẩn bị đem hắn đưa đến chỗ Nhị tẩu!”



” Tây Sơn!” Thập Nhất Nương ngạc nhiên.



Từ Lệnh Nghi vuốt cằm, bất đắc dĩ nói:” Hiện tại xem ra, cũng chỉ có

thể làm như thế! Nương tặng đồ cho Tây Sơn, đem đứa nhỏ đưa qua.”



Không phải trách nhiệm của mình, đương nhiên là tốt.



Hơn nữa Thập Nhất Nương mơ hồ cảm giác được, Nhị phu nhân vì Từ gia, khẳng định sẽ thay Từ gia nhận củ khoai lang nóng này.



” Chính là ủy khuất Nhị tẩu.” Nàng nói,” Phải nói trước cùng Nhị tẩu mới được.”



” Ân!” Từ Lệnh Nghi nói,” Sáng sớm ngày mai sai Bạch tổng quản tự mình đi Tây Sơn.”



Nói xong, hắn ngưng mắt nhìn Thập Nhất Nương,” Bất quá, có chuyện chỉ sợ phải ủy khuất ngươi!”



Thập Nhất Nương nghe kinh hãi.



Nhưng Từ Lệnh Nghi đã nói đến mức này, nàng chỉ có thể đi một bước tính một bước.



” Có cái gì ủy khuất hay không ủy khuất, Hầu Gia chỉ cần phân phó là được.” Nàng hơi cười nói.



“Chuyện Phượng Khanh, càng ít người biết càng tốt. Ta nghĩ lúc đó cho Đông Thanh cùng đứa nhỏ này đi Tây Sơn vài ngày.”