Thứ Nữ Công Lược
Chương 214 : Tháng giêng (Thượng)
Ngày đăng: 17:17 30/04/20
Ánh mắt Thập Nhất Nương lại bị hấp dẫn bởi một nữ tử xa lạ đi theo
phía sau Tam phu nhân. Nàng mặc bộ bối tử cẩm đoạn màu đỏ hồng, váy màu
tráng nguyệt, búi tóc cao kế, đeo trâm cài vàng đung đưa. Ước chừng hai
mươi bảy, hai mươi tám tuổi, dáng người trung bình, làn da trắng nõn,
ngũ quan cũng thanh tú, chỉ là lúc nhìn người khác, ánh mắt có chút né
tránh, có vẻ rất nhỏ gia tử khí. Văn di nương lập tức thấp giọng nói:
“Đó là Dịch di nương của Tam phòng.” Dịch di nương cùng Tần di nương
giao hảo sao? Thập Nhất Nương lại nhìn thoáng qua một chút, lúc này mới
tiến lên cùng Tam gia, Tam phu nhân chào hỏi, lại cho Tân Cúc đi mời Từ
Lệnh Nghi ra, còn mình thì phúc thân cùng tam gia, Tam phu nhân, thấy
lễ, khóe mắt lại lướt qua Từ Tự Dụ. Hắn ngơ ngác nhìn Truân ca cùng Từ
Tự Giới tay trong tay, sóng vai mà đứng. Từ Tự Cần bên cạnh thấy Thập
Nhất Nương nhìn lại đây, vội kéo kéo ống tay áo Từ Tự Dụ, thấp giọng
nói: “Mẫu thân ngươi đang nhìn ngươi.”
Từ Tự Dụ giật mình, nhìn cũng không liếc chỗ Thập Nhất Nương một cái. Lập tức lộ ra một nụ cười ôn hòa.
Người không biết nhìn thấy, còn tưởng rằng hắn đang cười tủm tỉm nhìn Truân ca cùng Từ Tự Giới đâu!
Trong lòng Thập Nhất Nương thở dài.
Bên kia Tam gia cùng Tam phu nhân tránh trả lễ, kêu Từ Tự Cần cùng Từ Tự Kiệm đi qua hành lễ cho Thập Nhất Nương, hai huynh đệ Từ Tự Cần cùng tiến lên trước hành lễ với Thập Nhất Nương.
Mới vừa đứng dậy, Từ Lệnh Nghi đã từ gian phía đông đi ra.
Lại thêm một trận lễ qua lại.
Từ Lệnh Khoan liền giúp đỡ Ngũ tiểu tẩu đi đến.
“Tứ ca!” Hắn cao hứng hô Từ Lệnh Nghi, so với bình thường càng thêm thân thiết.
Từ Lệnh Nghi cười hướng hắn gật đầu, thần sắc cũng bớt nghiêm nghị ngày thường:” Đến rồi à!”
Từ Lệnh Khoan gật đầu, buông Ngũ phu nhân để hành lễ Từ Lệnh Nghi.
Ngũ phu nhân không nghĩ tới trượng phu đột nhiên buông tay, có chút
ứng phó không kịp, cho nên cười giận nói:” Ngũ gia thực tình, nhìn thấy
Hầu Gia nên cái gì cũng không để ý, làm hại thiếp thân đứng không
vững……”
Lời của nàng chưa dứt, Từ Lệnh Khoan lại vội vàng chạy qua:” Ngươi không có việc gì đi!”
Bên cạnh Tam phu nhân nhìn thấy cười ha ha, Từ Lệnh Nghi cũng cười
theo, làm mặt Ngũ phu nhân đỏ hồng, chọc tam gia cũng cười lên.
Đúng lúc huyên náo, Đỗ mama giúp đỡ thái phu nhân đi ra.
Đỗ mama mặc bộ đỏ thẫm chấm cam, trên đầu còn phá lệ cài hai đóa
Tam gia thấy Từ Lệnh Nghi nói như vậy, không tốt phản bác, có chút lo lắng nhìn Từ Lệnh Nghi kêu Từ Lệnh Khoan tiến vào dặn dò.
Từ Lệnh Khoan vẻ mặt hưng phấn:” Các ngươi nhanh đi nghỉ ngơi đi! Ta cam đoan an toàn cho mấy đứa cháu.”
Từ Lệnh Nghi cười vỗ vỗ vai hắn, mang theo Thập Nhất Nương cùng Từ Tự Giới đang ngủ nhiễu nước miếng mà đi.
Tam gia cùng Tam phu nhân thấy thế, trao đổi một ánh mắt bất đắc dĩ,
kêu Thu Lăng đến xem chừng huynh đệ Từ Tự Cần, lúc này mới trở về phòng.
Thập Nhất Nương rửa mặt đi ra, thấy Từ Lệnh Nghi đang cầm hà bao trước mặt nàng chơi đùa.
“Cho.” Nàng cười giải thích,” Nói là tiền mừng tuổi.” Nàng còn chưa có xem là cái gì.
Từ Lệnh Nghi cười cười, đem hà bao một lần nữa thả vào bên gối, sau đó từ dưới gối lấy ra một hộp nhỏ sơn đỏ cho nàng:”Cho!”
Thập Nhất Nương ngạc nhiên.
Hắn khi nào thì giấu cái hộp này ở dưới gối đầu…… Vừa mới nãy trải giường cũng chưa thấy……
Mà Từ Lệnh Nghi thấy Thập Nhất Nương cũng không có có giống như mình
tưởng tượng lộ ra vui sướng, cảm thấy túng quẫn, miễn cưỡng cười cười,
sau đó tùy ý nhét hộp vào chăn:” Không phải qua năm sao!”
Hiển nhiên là tốt tâm tặng lễ vật cho mình.
Thập Nhất Nương vội cầm cái hộp, tự nhiên cười nói:” Là lễ vật cho ta sao?”
Từ Lệnh Nghi thản nhiên “Đúng” một tiếng, thì xoay người đi ngủ.
Thập Nhất Nương liền cười mở tráp.
Dưới ngọn đèn mờ, hào quang chói mắt của bảo thạch là cho nàng không
khỏi híp mắt, sau một lúc lâu mới nhìn rõ ràng đồ vật trong tráp.
Trên nền nhung xanh, theo thứ tự bày mười hai viên hồng bảo thạch to như trứng gà.
” Hầu Gia……” trong lòng Thập Nhất Nương hơi có chút bất an,” Này……”
Đồ vật này rất danh quý.
Nàng nghĩ không ra lý do để mình được nhận thứ này.
Đưa lưng về Thập Nhất Nương, Từ Lệnh Nghi cảm giác nàng không yên,
không biết vì cái gì, trong lòng đột nhiên có vui sướng, những lời xuất
ra khỏi miệng lại mang chút hương vị không thèm để ý, “Nhanh ngủ đi!
Ngày mai còn phải dậy sớm……”