Thứ Nữ Công Lược

Chương 217 : Chúc tết (Thượng)

Ngày đăng: 17:17 30/04/20


Tân Cúc ở một bên vội vàng giải thích:” Phu nhân, Ngũ thiếu gia nghe

nói ngài đã trở lại, muốn tới gặp ngài, chúng ta có cản nhưng không

được……”



Chủ yếu là vì Từ Tự Giới hiện tại là thiếu gia, không tiện ngăn đón đi!



Thập Nhất Nương nhìn hắn nắm chặt tay quyền, nhẹ giọng hỏi:” Giới ca, ngươi là muốn đưa đường cho ta ăn sao? Đem kẹo đường Truân ca tặng cho

ngươi tặng cho ta ăn sao?”



Hắn do Tân Cúc ôm vào trong ngực, cúi đầu, chăm chú không trả lời.



Trong lòng Thập Nhất Nương mềm ra, nhẹ nhàng thở dài.



Nàng cự tuyệt theo bản năng làm cho đứa nhỏ này thương tâm đi!



Thập Nhất Nương đứng dậy, sờ sờ đầu của hắn, giọng nói trở nên nhu hòa:” Giới ca, ngươi muốn cho ta đường ăn?”



Từ Tự Giới nâng đầu lên, có chút không xác định nhìn Thập Nhất Nương.



Thập Nhất Nương cười nhìn hắn tươi sáng. Hai người không tiếng động đối mặt nhau.



Tân Cúc bất an nói:” Phu nhân, ngài đi rồi, Tứ thiếu gia muốn dạy Ngũ thiếu gia đá cầu, Ngũ thiếu gia không chịu, muốn đi về; Tứ thiếu gia

lại lấy tô hạch đào với óc chó xốp dòn ra dụ Ngũ thiếu gia, vẫn dụ không được. Ta đành phải đem Ngũ thiếu gia ôm trở về. Hắn lại không chịu vào

nhà, ôm cây cột trước cửa hành lang uốn khúc không chịu đi. Chúng ta

không có biện pháp, đành phải dùng áo choàng sưởi ấm cho Ngũ thiếu gia

bồi hắn đứng trong này. Đến lúc ăn cơm hắn cũng không chịu buông tay, ta cùng Đông Thanh không chỉ thay nhau khuyên, còn đem Ngô mama bà tử làm

bếp của chúng ta làm canh thịt dê bưng đến dỗ hắn vào nhà ăn cơm…… Thật

vất vả đem Ngũ thiếu gia dỗ vào nhà. Cũng không biết ai nói, phu nhân đã trở lại. Hắn liền xuống ghế dựa chạy đến phòng ngài.” Nói xong, thanh

âm của nàng dần dần thấp xuống,” Chúng ta lúc trước còn buồn bực, Ngũ

thiếu gia như thế nào lại nắm chặn tay không buông…… Không nghĩ tới

trong tay là kẹo đường.”



Thập Nhất Nương trở nên bình thản điềm tĩnh, nàng lại nói: “Giới ca, Truân ca cho kẹo đường ăn ngon lắm sao?”



Hắn gật gật đầu, lại lắc lắc đầu, sau đó chậm rãi mở nắm tay nắm chặc.



Bởi vì năm trong tay đã lâu mặt ngoài của kẹo đường hoa hồng đã muốn chảy lại một lần nữa hiện ra trước mặt Thập Nhất Nương.



Thập Nhất Nương cười ngậm kẹo đường từ trong tay hắn.



Thập Nhất Nương dặn dò Tân Cúc:” Giúp hắn rửa tay sạch sẽ, sau đó tìm tất cả đường của hắn ra– miễn cho hắn giấu trên giường hoặc dưới gối

đầu.” Ngẫm lại lại cảm thấy không ổn, bổ sung,” Cho hắn một cái hộp

chuyên môn dùng để bỏ đồ vật linh tinh, làm cho hắn có thói quen đem đồ

vật bỏ vào hộp”



Tân Cúc vội gật đầu đồng ý.



Thập Nhất Nương cười xoa đầu Từ Tự Giới:” Phải nhớ, lần sau muốn làm
sĩ, chỉ có xuất thân khoa cử mới coi là chính đạo, những mặt khác đều bị coi là chồn hoang, lên không được đài chính. Từ Lệnh Nghi có thứ tử lại có đích tử, nhưng tước vị Vĩnh Bình Hầu lại chỉ có một cái. Muốn đem

những mâu thuẫn giảm đến mức ít nhất, biện pháp tốt nhất chính là cổ vũ

mấy đứa nhỏ tự thực cánh sinh– nói cho cùng, tranh tước vị cũng chính là cạnh tranh quyền sinh tồn, nếu những đứa nhỏ khác có khả năng sinh tồn, lòng ngấp nghé tước vị sẽ nhạt đi nhiều so với dứa nhỏ không thể tự xử

lý cuộc sống nhiều lắm.



Thập Nhất Nương là hy vọng Từ Tự Dụ, Từ Tự Giới có thể tự thực cánh sinh……



“Ý nghĩ Hầu Gia thật kỳ quái.” Nàng thử khai mở cùng Từ Lệnh Nghi,”

Ta chỉ nghe nói qua muốn dạy đệ tử học tập bát cổ văn thật tốt, còn

không có nghe nói qua có nhà ai thỉnh tây tịch lại ngại tiên sinh dạy

bát cổ văn!”



Thập Nhất Nương là La thị nữ nhi, lại sinh trưởng ở nội viện, quan điểm tự nhiên là quan điểm La gia.



Từ Lệnh Nghi nói:”Chúng ta cùng La gia bất đồng.”



Thập Nhất Nương giật mình.



Là chỉ Từ gia là thừa kế truyền đời công khanh chi gia sao?



Từ Lệnh Nghi thấy Thập Nhất Nương đáy mắt hiện lên một tia nghi hoặc, hắn không khỏi mỉm cười.



Thập Nhất Nương thông minh, nhưng dù sao thiếu kiến thức.



“Từ lúc có khoa cử về sau, nhà thanh bạch ai cũng lấy cái này làm

rạng rỡ tổ tông. Tiến vào đường làm quan, lại có đồng hương, đồng song,

đồng khoa giúp đỡ. Công khanh chi gia ta không như vậy. Nghe mệnh Hoàng

Thượng, trung thành với Hoàng Thượng. Vinh hoa phú quý đều dựa vào Hoàng Thượng.” Từ Lệnh Nghi uyển chuyển nói,” Chúng ta không thể được voi đòi tiên, phá vỡ quy củ.”



Thập Nhất Nương đem lời Từ Lệnh Nghi ngây người một lát mới hiểu được.



Người giống La gia vậy, chỉ có thông qua khoa cử nhập sĩ làm cho gia

tộc hưng vượng, cho nên phải học tốt bát cổ văn vẻ. Mà người giống Từ

gia vậy, lại chỉ cần hầu hạ tốt quân chủ là đến nơi. Phải biết rằng,

mười năm nghèo khổ, đi ra sẽ có các tiền bối có kinh nghiệm đồng dạng

chiếu cố, mà không thông qua khoa cử làm quan nhập sĩ, thứ nhất không

người nhập sĩ đã thông qua khoa cử chấp nhận, thứ hai ở sĩ đồ không có

quan hệ đan xen đồng hương, đồng song, đồng khoa như vậy. Muốn làm được

làm tốt hơn nữa, thì duy nhất chỉ có thể là dựa vào Hoàng Thượng như

trước.



Cho nên, người La gia nhân muốn xuất đầu, liền dựa vào khoa cử;

người Từ gia muốn xuất đầu, liền dựa vào hoàng đế thưởng thức. Bởi vì

đường ra khác biệt, cho nên những thứ cần học tập cũng khác biệt.



Đây là thuật cân bằng khi đế vương trị vì đi!