Thứ Nữ Công Lược

Chương 24 : Yến kinh (trung)

Ngày đăng: 17:14 30/04/20


La gia lão thái gia khi làm quan ở Yến Kinh, ngõ Lão Quân Đường Hoàng Hoa ở Thành Đông, đã đặt mua liên tiếp Tứ tiến trạch viện (bốn ngôi

trạch viện). Sau đó nhị lão gia của La gia làm quan nên phải ở lại kinh

lí, tòa nhà này liền đưa cho hắn.



Sau lại ba huynh đệ đồng loạt hồi Yến Kinh báo cáo cho Lại bộ, nên tòa nhà này tự nhiên là không đủ để ở.



Tam lão gia bởi vì Tam thái thái ở ngõ Tiền Đường đường Hồ Đồng

phường Nhân Thọ tại Yến Kinh có ba tòa trạch viện là của hồi môn, nên đã bàn bạc rồi chuyển đến ở nơi đó.



Cứ như vậy, Đại lão gia liền cùng với nhị lão gia chen chúc ở chung một chỗ.



Vợ chồng nhị lão gia không chỉ phải đem nhà giữa giao ra để chuyển

đến dãy nhà sau ở cùng với nữ nhi, mà ngay cả vợ chồng tam gia La Chấn

Đạt cùng với đứa con nhỏ cũng phải đem ngoại viện ra cho vợ chồng La

Chấn Hưng ở. Nghe nói không cũng thấy phiền toái rồi, càng đừng nói là

di chuyển thế nào. Mà Đại lão gia nghĩ đến con trai mang theo con dâu,

còn phải đến đọc sách ở Quốc Tử Giám, vạn nhất ở trường thi mà thi rớt,

thì ở lại năm, sáu năm cũng là chuyện thường, nhưng cứ chen chúc cùng

nhị phòng cũng không phải là chuyện hay. Liền nhờ nhị lão gia, mua ba

tòa trạch viện bằng đá ở ngõ Cung Huyền Phường Bảo Đại.



Bởi vậy, khi xuống xe ngựa đại thái thái nhìn thấy hai gốc cây hòe to bằng một vòng người ôm ở trước cửa trạch viện, sắc mặt liền không tốt.



” Tòa nhà này giá bao nhiêu tiền?”



Tòa nhà ở ngõ Lão Quân Đường, phường Hoàng Hoa là của chung, nên tất

cả mọi người đều có phần. Trước đây do bên nhị phòng làm quan ở trong

kinh, cho nên mới đem tòa nhà này cấp cho bọn hắn ở lại. Hiện tại mấy

phòng đều tập trung đủ ở kinh lí, thì nhị phòng nên đem tòa nhà giao ra

mới phải…… Như thế nào phải ra bên ngoài mua tòa nhà khác. Chẳng lẽ nhị

phòng nghĩ tòa nhà kia là của mình?



La Chấn Hưng biết tâm tư của mẫu thân, nên thấp giọng khuyên nhủ:

“Nương, tiền tài là vật ngoài thân. Chúng ta ở thoải mái là tốt rồi.”



Đại thái thái nhìn đứa con, sắc mặt cũng nguôi giận nhiều:” Con cháu

không hỏi ruộng vườn của cha mẹ. Hưng ca nhi, đây mới là chí khí trang

nam tử đầu đội trời chân đạp đất. Ta có đứa con như vậy, tiền tài đúng

là vật ngoài thân.”



La Chấn Hưng sắc mặt đỏ ửng:” Nhi tử đâu có tốt như mẫu thân nói vậy!”



Đại thái thái cười mà không nói, nhìn đứa con mà thần thái đã có thêm mấy phân kiêu ngạo, để hắn đỡ đi vào cửa.



Thê tử La Chấn Hưng, đại phu nhân, Cố thị đang ôm đứa con mình là Hưu ca còn mang theo Lục di nương, nha hoàn, cháu dâu, bà tử chờ ở trước

cổng hoa.



Thấy đại thái thái đi vào, nàng vội tiến lên nghênh đón. Hưu ca lập tức hưng phấn giang hai tay, lớn tiếng hô “Tổ mẫu, tổ mẫu”.



Tươi cười rốt cuộc không thể che dấu khóe mắt đại thái thái đang chảy ra lệ.




Đại thái thái khóe miệng cong lên:”Nàng từ nhỏ liền cứ bám ta!”



“Cũng không biết hiện tại bộ dáng đại tỷ như thế nào!” Ngũ Nương cười nói chuyện cùng đại thái thái,”Lại nói tiếp, lúc đại tỷ xuất giá ta vẫn còn nhỏ……”



Lời của nàng chưa dứt, Hứa mama đã mang theo một phụ nhân mặc y màu hoa đinh hương, mang giày thêu hoa cẩm chướng đi vào.



Phụ nhân kia vừa mới ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi, tóc đen mượi chảy ra phía sau thành một búi tóc tròn, lộ ra cáu trán trơn bóng, trong sự

đoan trang lộ ra vài phần giỏi giang.



Ngũ Nương vội dừng lại mà không nói hết lời.



Phụ nhân kia đã quỳ gối trên mặt đất khấu đầu:” Đại thái thái…… Nô tì Đào thị, thỉnh an Đại lão gia, đại thái thái.”



Đại thái thái nhẹ nhàng ” A” một tiếng rồi ngồi thẳng thân mình,

trong thần sắc có mấy phân kích động nói:”Nguyên lai là Đào mama!”



” Đúng là nô tì!” Đào mama đứng dậy, rồi lại quỳ trên mặt đất “Đông

đông đông” đập đầu ba cái kêu vang cho Đại lão gia cùng đại thái thái,

trong miệng nói:” Nô tì thay phu nhân đập đầu cho Đại lão gia, đại thái

thái.”



Đại thái thái thấy thế thì đứng dậy tiến lên, tự mình nâng Đào mama

đứng lên: “Nguyên Nương của ta có tốt không?” Lời còn chưa dứt, đã thấy

lệ đầy mắt.



” Tốt, tốt, tốt.” Đào mama lệ nóng quanh tròng, cầm chặt nắm tay của

đại thái thái trên tay nàng,” Phu nhân hết thảy đều tốt! Chẳng qua nhiều năm không gặp đại thái thái, trong lòng nhớ mong rất nhiều.”



Đại thái thái vừa nghe xong, nước mắt đã rơi như mưa, làm cho Đào

mama vội vàng nhận lỗi:” Nô tì lỡ miệng, làm cho đại thái thái thương

tâm.”



Hứa mama thì ởi một bên khuyên:” Đây là việc rất vui, đại thái thái như thế nào lại khóc?”



Đại phu nhân, đem Hưu ca đưa cho bà vú ở bên cạnh, lấy khăn tự mình

lau cho đại thái thái:” Vui mừng quá thành khóc, vui mừng quá thành

khóc, ngài tuy là cao hứng, nhưng cũng không thể dọa chúng ta như vậy.”



Ngũ Nương cùng Thập Nhất Nương, Lục di nương cũng tiến lên khuyên:” Đại thái thái cũng đừng khóc!”



Đại thái thái có chút ngượng ngùng lấy khăn của đại phu nhân, chính

mình xoa xoa khóe mắt, cười nói:” Ta lớn tuổi rồi, rất dễ thương cảm,

cảm xúc cũng thay đổi như thời tiết.”



Tất cả mọi người cười rộ lên.



Đào mama liền cười nói:” Ta chịu phu nhân ủy thác, mời đại thái thái

buổi chiều ngày mai đến quý phủ một chuyến. Cũng không biết ngài có rảnh hay không? Có muốn thay đổi thời gian hay không?”