Thứ Nữ Công Lược
Chương 23 : Yến kinh (thượng)
Ngày đăng: 17:14 30/04/20
Nửa đêm cùng ngày, các nàng đi ra đến Tô Châu, thuyền cũng không cập bờ, mà neo ở giữa sông, trời vừa sáng, thì liền khởi hành.
Trên đường đi qua Trấn Giang, Dương Châu, Hoài An, Từ Châu, Tể Trữ,
Liêu Thành, Lâm Thanh, Đức Châu, Thương Châu, Thiên Tân sau đó tới Thông Châu.
Ở Trấn Giang, Con trai cùng con dâu trưởng của Ngưu đại tổng quản
mang tặng phẩm lên thuyền thỉnh an đại thái thái, đến Dương Châu, phu
nhân Phố đại nhân tri phủ Dương Châu cũng lên thuyền hỏi thăm; ở Hoài An thì cập bờ lưu lại một ngày, đại thái thái gặp bạn khuê mật của nàng
trước kia, chồng của nàng ấy ở Thiểm Tây nhận chức ấn sát sử. Ngang qua
Từ Châu, các quan hệ xã giao đều không có. Đợi lúc thuyền đi tới Thiên
Tân, còn thiếu chút nữa là xảy ra xung đột bởi vì chặn đường đi của
thuyền một vị tham chính hồi kinh báo cáo công tác– đối phương là con
cháu của Vương gia Trấn Nam Hầu phủ, đại thái thái đưa ra danh hào Vĩnh
Bình Hầu phủ Từ thị, đối phương lập tức phái phu nhân lên thuyền thỉnh
an đại thái thái, còn ước hẹn đến Yến Kinh cùng đi Sơn Tây ngắm cảnh.
Đợi phu nhân kia đi rồi, Hứa mama không khỏi cảm khái: “Nếu không có cô gia, việc hôm nay chỉ sợ không có kết quả tốt.”
Chạy liên tục vài ngày, đại thái thái cũng mỏi mệt, cười khổ nói:
“Trong kinh thành tàng long ngọa hổ. Không phải nói để chê cười, một tấm biển đập xuống, trong mười cái thì có bảy cái là tam phẩm.”
Hứa mama bởi vậy mà có chút cảm khái, không chỉ có đem hộ viện kêu đi giáo huấn một phen, còn đem nha hoàn, tức phụ, bà tử đều kêu dặn dò kỹ lưỡng một phen, làm cho mọi người đến Yến Kinh ngàn vạn lần không cần
gây chuyện thị phi, nếu như không nghe, lập tức đuổi ra ngoài.
Tân Cúc trở về nói cho Thập Nhất Nương nghe, Thập Nhất Nương bật
cười, cảm thấy được Hứa mama có chút sợ hãi của người nhà quê ra tỉnh:”
Phải chú ý, không cẩn thận, nói không chừng các ngươi đụng vào chính là
người của vương phủ, đại quản sự của hầu phủ……”
Thu Cúc lại nháy mắt to:” Đại cô gia nhà chúng ta không phải rất lợi
hại sao? Bằng không, người nhà của Hầu Gia kia vì cái gì phải bồi lễ cho nhà chúng ta a!”
Trong nhất thời, mọi người đều có chút quang vinh.
Thập Nhất Nương cảm thấy đây không phải hiện tượng tốt, nhưng trong lòng cũng khẽ động.
Nàng phải giáo huấn Thu Cúc một chút trước:” Trấn Nam Hầu phủ Vương
gia chính là quen biết với đại cô gia nhà chúng ta, đại thái thái lại là trưởng bối, cho nên mới cho phu nhân lại đây thỉnh an, các ngươi đừng
nghĩ mỗi lần đều có vận khí tốt như vậy. Bằng không, Hứa mama cũng sẽ
không trịnh trọng dặn dò các ngươi như vậy.” Sau đó cho Đông Thanh cùng
Tân Cúc đỡ nàng đi khoang thuyền Ngũ Nương.
Bất quá chỉ cách có hơn một trượng, trên đường nàng phải nghỉ ngơi một hồi.
Từ lúc lên thuyền, nàng liền bắt đầu” Say thuyền”, ăn không vô, mặt đều ngủ sưng cả lên.
cương nghị. Tựa như một thiếu niên, rốt cục cũng trở thành một nam tử
hán.
Thập Nhất Nương thầm giật mình.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, làm cho La Chấn Hưng có biến hóa ngất trời như vậy?
******
Kênh đào Đại Chu nối liền nam bắc, Thông Châu là chung điểm. Nơi đó
không chỉ có khách điếm đặc biệt, mà còn có trạm dịch trang trí xa hoa.
Mặc kệ như thế nào đi đến, đều làm chấn động lòng người, ngựa xe đều
choáng váng.
La gia ở trong khách điếm bậc trung không quá đông khách, nên bao
toàn bộ khóa viện phía tây. La Chấn Hưng có chút bất an giải thích với
đại thái thái:” Đầu xuân, nhiều người vào kinh báo cáo công tác…… Trạm
dịch chật cứng người không nói, ngay cả khách điếm cũng không dễ tìm.
Mẫu thân chịu khó vất vả một chút.”
Đại thái thái” A” một tiếng, cười nói:” Thời gian quá thật mau, nháy mắt, Hoàng Thượng đăng cơ đã ba năm.”
Quan lại Đại Chu ba năm vào kinh báo cáo công tác một lần.
La Chấn Hưng cười nói:” Đúng vậy! Sang năm, mẫu thân cũng phải làm đại thọ năm mươi.”
Đại thái thái tươi cười thoải mái đến đáy mắt:”Làm khó ngươi nhớ rõ.” Lại nói,”Chúng ta bất quá là ở một đêm tại khách điếm thôi, ngươi không cần tự trách. Thông Châu có tiếng đông đúc, nổi danh khắp thiên hạ. Có
thể tìm được chỗ sạch sẽ thanh tĩnh như vậy đã là không dễ. Hơn nữa, lúc ta năm tuổi có theo ngoại tổ phụ ngươi vào nam ra bắc, chỗ chật chội dơ bẩn nào chưa từng ở qua, cũng không yếu ớt như người nói.” Sau đó bảo
Ngũ Nương cùng Thập Nhất Nương bái kiến ca ca.
La Chấn Hưng hoàn lễ, tặng Ngũ Nương cùng Thập Nhất Nương mỗi người một cây trâm hoa sen bằng ngọc làm gặp mặt lễ.
Hai người nói cám ơn, rồi đều tự trở về phòng.
Chỉ chốc lát, có thô sử bà tử bưng cơm đến, chỉ vào trong một bát tô
lớn:” Đây là món niêm ngư nướng nổi danh chỗ chúng ta, mọi người dừng ở
đây đều phải nếm thử chút, tiểu thư cũng nếm thử cho biết vị mới mẻ.”
Giọng nói mang theo ngữ điệu kinh thành.
Thì ra đã rời xa nhà ngàn dặm!
Ý niệm trong đầu hiện lên, Thập Nhất Nương không khỏi ngẩn ra.
Khi nào thì, nàng đã xem cái chốn ấy trở thành nhà của mình!