Thứ Nữ Công Lược

Chương 265 : Ngoài ý muốn (thượng)

Ngày đăng: 17:18 30/04/20


Giọng nói ai oán pha lẫn e sợ, vừa lộ ra mấy phần ủy khuất.



Từ Lệnh Nghi kinh ngạc, nhìn kỹ lại, là Kiều Liên Phòng.



“Chuyện gì ồn ào như vậy?” Giọng nói có chút không vui.



Nhạn Dung theo sát Kiều Liên Phòng vội vàng khom gối hành lễ: “Di

nương đột nhiên đi vào, đi rất vội, chúng nô tỳ nhìn thật sự sợ hãi.

Không khỏi ồn ào chút ít, kính xin Hầu gia tha tội.”



Vừa rồi Kiều Liên Phòng đi vào, Tú Duyên đi đầu, bọn nha hoàn cản là Tú Duyên, không phải nàng.



Nàng không muốn lằng nhằng chuyện này với bọn nha hoàn của Thập Nhất

Nương ở đây, cười hành lễ với Từ Lệnh Nghi: “Đã vài ngày thiếp thân

không nhìn thấy Hầu gia rồi. Hầu gia hình như là gầy đi không ít?” Nói

xong, nhẹ nhàng đặt tay ở bụng.



Từ Lệnh Nghi nhìn theo tay nàng, sai tiểu nha hoàn bưng ghế con cho nàng.



Kiều Liên Phòng nghiêng người ngồi xuống.



Từ Lệnh Nghi nói: “Ngươi có chuyện gì?”



Kiều Liên Phòng cười nói: “Không có chuyện gì. Ngày ngày nằm trên

giường, buồn bực đáng sợ. Ra ngoài đi đi lại lại. Nghe nói Hầu gia đã

về, thiếp thân tới thỉnh an.” Sau đó nói: “Hầu gia đang bận những gì

vậy?”



“Cũng không có việc gì.” Từ Lệnh Nghi nói ngắn gọn: “Đều là một số việc vặt ngoài viện.”



“Hầu gia từng thống lĩnh thiên quân vạn mã, những chuyện trong nhà

đúng là đại tài tiểu dụng. Không giống thiếp thân, ăn nói vụng về, tay

nghề kém cỏi, muốn giúp hài nhi làm áo nhỏ, bảy, tám ngày mới may xong

tay áo.” Nói xong, Kiều Liên Phòng thản nhiên cười.



Từ Lệnh Nghi không lên tiếng, nâng chén trà lên nhấp một ngụm.



“Thật cũng không phải là thiếp thân chưa từng làm. Khi còn ở nhà,

thiếp thân cũng thường giúp đỡ trưởng bối và tỷ muội trong nhà thêu thùa may vá. Thật sự là mấy ngày nay thân thể khó chịu, không có tinh thần.” Kiều Liên Phòng lộ ra mấy phần không vui: “Mặc dù các ma ma đã nói ba

tháng đầu là tốt rồi. Nhưng tư vị này thật không dễ chịu.” Đôi môi đỏ

mọng của nàng chu lên: “Không biết tại sao, thiếp thân vô cùng nhớ tỏi

sấy của mẫu thân làm. Hai ngày trước còn nằm mộng thấy, khi tỉnh lại

nước miếng đều chảy lên trên gối. Kết quả là mấy ngày qua ăn gì cũng

không ngon.” Nàng che tay áo mà cười: “Thật nhớ mùi vị vừa chua vừa ngọt của tỏi sấy.”



Tay Từ Lệnh Nghi đang bưng chén trà cứng đờ, sau đó từ từ ngồi thẳng

người: “Những đồ này trong nhà cũng có thể có. Nếu ngươi muốn ăn, nói

với hai ma ma một tiếng là được.” Nhìn nàng ánh mắt híp lại.


Điền ma ma gật đầu.



Kiều Liên Phòng nằm nghiêng trên gối khóc lên.



Vạn ma ma ở bên cạnh khuyên nhủ: “Di nương, đừng đau buồn. Xin ngài

mở lòng. Di nương không vì mình, cũng nên vì tiểu thiếu gia trong bụng

mà suy nghĩ….”



Điền ma ma nháy mắt với Vạn ma ma.



Vạn ma ma khẽ gật đầu, lại khuyên mấy câu, sau đó lấy cớ muốn đi xem thuốc sắc xong chưa, cùng Điền ma ma đi ra nội thất.



Điền ma ma nói lại những lời Thập Nhất Nương vừa nói.



“… người kính ta một thước, ta kính người một trượng.” Điền ma ma khẽ nói với Vạn ma ma: “Ta thấy chuyện này, hẳn là nên bẩm với Thái phu

nhân một tiếng.”



“Ta đã sớm có ý đó.” Vạn ma ma gật đầu: “Nói thật, Kiều di nương dầu

gì cũng là nửa chủ tử, tuy chúng ta là người bên cạnh Thái phu nhân,

nhưng cũng không thể vượt nàng. Hết lần này đến lần khác, nàng lại khư

khư cố chấp. Thật sự khiến người ta khó làm. Hơn nữa cách ngày sinh còn

bảy, tám tháng. Cứ để vị di nương này hành hạ tiếp, tám phần mười, cũng

sẽ có gợn sóng. Đến lúc đó chỉ sợ tuổi già của ngươi và ta khó giữ được! Ta thấy chuyện này, không chỉ phải bẩm với Thái phu nhân một tiếng. Bên Kiều di nương này sai lầm, chỉ sợ là phải kêu khổ mới được.”



Điền ma ma đồng ý: “Hai người chúng ta cộng lại, xem làm thế nào thì tốt.”



Hai người đứng ở góc tường trong phòng khách rỉ tai.



Văn di nương ở trước viện của Kiều Liên Phòng, lúc này cũng đang lặng lẽ nói chuyện với thiếp thân nha hoàn Thu Hồng.



“…bị hai vị ma ma đỡ về.” Thu Hồng thấp giọng nói: “Từ lúc về vẫn khóc đến giờ.”



“Nói như vậy, bị Hầu gia đuổi ra?” Văn di nương trầm ngâm nói.



“ ….không khác mấy.” Thu Hồng gật đầu: “Bằng không, sao khóc đến thương tâm như vậy.”



“Đang mang thai… Hầu gia còn phát giận…” Văn di nương nghĩ ngợi nói: “Ta phải nghĩ cẩn thận….”



Thu Hồng không dám quấy rầy, nhẹ nhàng vén rèm cửa đi ra ngoài.



Đông Hồng tới đây: “Thu Hồng tỷ, vừa rồi ta thấy nha hoàn Thúy nhi bên cạnh Tần di nương dáo dác nhìn ngó ngoài phòng chúng ta.”



Thu Hồng nghe được cười nhẹ: “Vị Tần di nương này, nói nàng thông

minh, thì đầu óc nàng cứng rắn không lay chuyển được. Nói nàng ngu

ngốc, nàng lại biết chuyện gì cũng làm theo di nương chúng ta.”