Thứ Nữ Công Lược
Chương 280 : Dạo chơi công viên (hạ)
Ngày đăng: 17:18 30/04/20
Edit: Hoài Hương
Beta: Tiểu Tuyền
Tuệ Tỷ Nhi thấy Phương Tỷ Nhi mặc áo nhỏ rất là vừa người, thì che miệng cười: “Ngươi nhớ thật rõ ràng”
“Dĩ nhiên là nhớ rõ.” Phương Tỷ Nhi tự tin trả lời, “Cái cúc áo thứ
ba là màu xanh nhạt kẹp theo sợi tơ màu xanh lá cây, cúc áo thứ năm có
hồng hoàng lục kim bốn màu (đỏ, vàng, xanh lá cây, vàng ánh sáng). Cúc áo thứ mười hai là màu đại hồng (đỏ thẫm), phỉ lục (xanh biếc) cùng vàng nhạt. Nút áo thứ mười bốn chỉ có huyền sắc (đen) cùng xích kim sắc (đỏ pha vàng) …”
Trinh Tỷ Nhi nghe trợn vậy mắt hốc mồm: “Các ngươi, các ngươi cũng quá kỹ càng rồi!”
Khuôn mặt Phương Tỷ Nhi lộ vẻ đắc ý: “Một khi muốn dựa vào đó làm
thêm một cái, tự nhiên phải giống nhau như đúc.” Sau đó”A” một tiếng,
hỏi Tuệ Tỷ Nhi, “Mới vừa rồi lúcngươi tiến vào gặp phải Tứ thẩm thẩm
sao? Nàng hôm nay mặc áo nhỏ mùa hoa hạnh, tống váy màu tím. Chính là
màu tím!”
“Nhìn thấy!” Tuệ Tả Nhi nói, “Chúng ta sau khi vào cửa, Tứ thẩm thẩm đi ra ngoài. Nàng đeo đóa xích kim (đỏ vàng) gắn Hồng Bảo Thạch hình hoa mẫu đơn, lưu quang dật thải (màu sắc tươi sáng), thật là hiếm thấy.”
Nhưng thời điểm Ngũ nương nhìn thấy đóa Hồng Bảo Thạch hình hoa
mẫu đơn trên đầu Thập Nhất Nương, nụ cười trên mặt như thế nào cũng
không thoát ra được.
Thập Nhất Nương thấy Ngũ nương nhìn chằm chằm đồ trang sức đeo tay
của nàng, âm thầm có chút hối hận, hôm nay hẳn là nên đổi lại xiêm y mới được. Giả bộ không biết, đánh giá chỗ ở Ngũ nương.
Nàng đây là lần đầu tiên tới.
Ngũ nương mướn một cái viện có hai lối vào, tường trắng ngói xám,
gạch xanh cửa đen, nhìn qua cũng khá sạch sẽ. Đồ đạc trong phòng toàn
một màu đen, cốc sứ hoa, màn gấm xanh ngọc, trên tường treo tranh chữ
hoặc là xinh đẹp cao sang, hoặc hùng hồn mạnh mẽ, xuất thủ bất phàm.
Khắp nơi lộ ra gia cảnh giàu có của thư hương môn đệ. (tạm hiểu: nhà giàu có học)
La Đại phu nhân còn tưởng rằng Ngũ nương tinh thần mỏi mệt, giúp đở
sửa sang lại gối: “Lễ tắm ba ngày kết thúc. Nơi này lại không có ngoại
nhân. Ngươi cũng nghỉ ngơi một chút đi!”
Ngũ nương mấp máy miệng, vẻ mặt mỏi mệt nằm xuống giường.
La Đại phu nhân lại nhìn đứa trẻ mập mạp trắng trẻo trong ngực cùng nàng hàn huyên: “...... Đặt tên gì chưa?”
“Còn chưa!” Ngũ nương giải thích nói, “Hài tử tới sớm, có chút không kịp ứng phó.”
Bởi vì mong đợi, sẽ sớm đặt tên cho hài tử — giống như Từ Lệnh Khoan, trước khi Hâm Tỷ Nhi ra đời đã viết tên nam nam nữ nữ không dưới một
trăm cái, nhàn rỗi lại hỏi bọn hắn tên nào thì tốt......
Trong lòng mặc dù khốn hoặc (bối rối), lại cảm thấy tình huống các nhà không giống nhau, nên không nhiều lời. Thập Nhất Nương cười
đánh giá hài tử: “Nó giống Ngũ tỷ phu nhiều hơn một chút.”
Một bên La tứ phu nhân cũng gật đầu: “Ta cũng cảm thấy giống Ngũ cô gia.”
Trinh Tả Nhi được khích lệ, cười đến hết sức thoải mái. Cùng Thập
Nhất Nương nói lời trong lòng: “...... Lâm gia thẩm thẩm muốn đem
Tuệ Tỷ Nhi gả đến Thương Châu. Cũng không biết sau này có thể gặp lại
hay không. Ta muốn giúp nàng thêu chút ít đồ cưới.”
Thập Nhất Nương có chút giật mình.
Năm trước Lâm phu nhân còn hỏi thăm Ngũ công tử nhà Trần các lão gia. Làm sao qua một năm, gió liền khẩn trương thay đổi hướng.
“Ngươi là nghe ai nói?” Nàng cười cùng Trinh Tả Nhi bát quái.
Trinh Tả Nhi thấp giọng nói: “Tuệ Tỷ Nhi nói.” Lại nói:
“Ta nghe Phương Tả Nhi nói. Lâm lão phu nhân chọn trúng chính là Ngũ
công tử nhà Trần các lão gia. Nhưng Lâm gia thẩm thẩm nghe Trần gia quy
củ lớn, sợ Tuệ Tỷ Nhi gả đi chịu khổ, lại không dám từ chối Lâm phu
nhân, một mặt buộc Tuệ Tả Nhi đi theo mẫu thân học nữ công, một mặt sai
người mang tin hồi Thương Châu. Đại cữu mẫu Tuệ Tả Nhi chọn trúng cho
Tuệ Tả Nhi là trưởng tôn Đặng thị ở Thương Châu. Liền trả lại hôn sự cho Lâm gia Ngũ cô cô. Lần này người Thương Châu, căn bản không phải tham
gia vũ cử. Là tới báo cho mọi người.”
Chuyện này Thập Nhất Nương là lần đầu tiên nghe nói. Cẩn thận nghĩ tính cách Lâm Đại phu nhân, đã có mấy phần có thể tin.
Nàng cười nói: “Thật!”
Trinh Tỷ Nhi gật đầu lia lịa: “Thật. Là Phương Tỷ Nhi trở về hỏi thăm!”
“Phương Tỷ Nhi rất lợi hại!”
Trinh Tỷ Nhi gật đầu: “Còn rất thông minh.” Lại đem chuyện Tuệ Tỷ Nhi nói cho Thập Nhất Nương, thấy Thập Nhất Nương nghiêm túc nghe nàng nói, kiên nhẫn lại ôn hòa, ấp a ấp úng mà đem chuyện Phương Tỷ Nhi mượn áo
nhỏ cũng nói cho Thập Nhất Nương: “...... Ta cũng biết không hẳn là vậy. Chẳng qua là mới biết, lại sợ nàng tức giận......”
Thập Nhất Nương có thể hiểu được loại tâm tình này.
Thật vất vả biết một người bạn, hy vọng có thể hảo hảo chung đụng, đều nguyện ý tự mình giao ra một ít vật.
“Không có chuyện gì, không có chuyện gì.” Nàng cười an ủi Trinh Tả
Nhi, “Chẳng qua là áo nhỏ kia tính chất không tốt, lấy ra sợ nàng không
thích.”
Trinh Tỷ Nhi hai ngày này trong lòng nhớ tới chuyện này, thấy Thập
Nhất Nương không trách cứ, như trút được gánh nặng, nụ cười lại càng rực rỡ: “Nàng rất thích. Buổi tối hôm đó lại gọi cô cô ở châm công cục đến
cắt áo, còn đem mỗi cái nút áo dùng màu sắc gì ghi lại hết......”
Nàng líu ríu, giống như chỉ chim nhỏ vui sướng cùng Thập Nhất Nương
nói chuyện. Đối với nàng mà nói đây là chuyện rất trọng yếu, còn đối với người khác mà nói chuyện này rất vụn vặt, nụ cười giống như ngày hè
sáng rỡ.
Thập Nhất Nương vẫn cười nhìn nàng, cho đến khi Trinh Tỷ Nhi trong
lúc vô tình nhìn thấy trên mặt Hổ Phách chợt lóe lên vẻ lo lắng, lúc này mới chợt nhận thấy mình thất thố.