Thứ Nữ Công Lược

Chương 314 : Ngày Sinh (hạ)

Ngày đăng: 17:18 30/04/20


Editor: Aquarius8713

Ồn ào náo động tản đi, chỉ để lại cả viện yên tĩnh.



Thập Nhất Nương thấp giọng dặn dò Tống ma ma mấy câu, do đám người

Nhạn Dung vây quanh xuyên qua đám nha hoàn đang khom thắt lưng thu thập

tàn cuộc, mấy bà tử ra khỏi Điểm Xuân Đường.



Xuân Hạ vừa thay đổi cho nhau, gió đêm thổi tới cảm giác ấm áp chạm vào mặt, hàm chứa mùi hương của trăm hoa.



Nàng không khỏi hít vào một hơi thật sâu.



Đỉnh đầu là bầu trời đầy sao. Rạng rỡ sinh huy vây quanh ở bầu trời

đêm màu xanh đậm, tỏa ra ánh sáng rực rỡ, làm say lòng người.



Nơi xa có tiếng trống canh truyền đến.



“Phu nhân” Nhạn Dung ân cần nói: “Ngài mệt mỏi một ngày, có chuyện gì chỉ cần phân phó nô tỳ là được. Ngài hay là sớm đi nghỉ ngơi đi.”



Thập Nhất Nương nghĩ đến khách nhân hôm nay, không khỏi có một chút buồn ngủ.



“Khách bên chỗ Hầu gia đều đi chưa?”



“Còn không có.” Nhạn Dung đáp: “Hầu gia cùng Trác đại nhân, Tưởng đại nhân còn đang uống rượu.”



Thập Nhất Nương gật đầu, về trước Thùy Luân Thủy Tạ nghỉ ngơi.



Nửa đêm bị Từ Lệnh Nghi đánh thức.



“Thập Nhất Nương, Mặc Ngôn......” Hai cánh tay của hắn chống

trên giường mắt nhìn xuống nàng, con ngươi sáng ngời mang theo mấy phân

say rượu đặc biệt tỉnh táo, nói từ cũng có chút hàm hàm hồ hồ: “Sao nàng ngủ giống như đứa bé vậy, ầm ĩ cũng không tỉnh?”



Ầm ĩ không tỉnh? Vậy mình bây giờ đang làm gì đó?



Thập Nhất Nương ở trong lòng oán thầm, một mặt ngồi dậy, một mặt cao giọng phân phó tiểu nha hoàn ngoài phòng đi lấy canh giải rượu cho Từ

Lệnh Nghi.



Từ Lệnh Nghi nghe liền cười lên, cầm gương mặt của nàng hung hăng hôn hai cái.



Trong hơi thở tất cả đều là mùi rượu nồng đậm.



Thập Nhất Nương không khỏi nhăn lỗ mũi: “Nhanh đi rửa mặt tất cả đều là mùi rượu.”



Từ Lệnh Nghi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vo thành một nắm, cười

ha ha, không chỉ không có nghe lời làm, ngược lại còn nhào qua hôn loạn

một trận.



“Hầu gia!” Thập Nhất Nương vừa sợ vừa vội, đang lúc trái ngăn phải

tránh, giương mắt nhìn thấy tiểu nha hoàn nâng mâm trà nhỏ sơn hoa hải

đường màu hồng đi đến.



Nàng nóng nảy.



“Hầu gia!”




Hắn cười để Thập Nhất Nương lôi kéo vào phòng trong. Lại thấy Thập

Nhất Nương chỉ choàng áo ngoài, nên tiện tay đem áo khoác tơ lụa của

mình trên giá cầm trong tay khoác lên người Thập Nhất Nương.



Ban đêm đầu mùa hè còn có chút lạnh lẽo.



Thập Nhất Nương kéo kéo vạt áo, đem mình trùm ở trong áo choàng tơ

lụa rộng rãi, cười nói một tiếng “Cám ơn”, cùng Từ Lệnh Nghi một phải

một trái ngồi ở gần cửa sổ lớn trên giường gạch.



“Hôm nay Tưởng phu nhân cũng tới!” Nàng từ một bên thùng ấm rót hai

chén nước ấm, một chén cho Từ Lệnh Nghi, một chén đặt ở trước mặt của

mình.



Từ Lệnh Nghi nhận lấy chung trà: “Ta biết. Phi Vân còn trách cứ ta không có đưa thiếp mời cho hắn.”



Thập Nhất Nương uống một hớp nước ấm, nói: “Vậy ngài có biết hay

không, Tưởng phu nhân hôm nay còn đem một cháu gái nhà mẹ đẻ mình mang

đến.”



Từ Lệnh Nghi nhíu mày.



Thập Nhất Nương nói: “Nghe khẩu khí của Tưởng phu nhân, là muốn cùng Dụ ca nhi kết thân.”



“Phi Vân lại một chữ cũng không nói.” Từ Lệnh Nghi có chút ngoài ý

muốn, trầm ngâm nói: ” Cháu gái nhà mẹ đẻ của Tưởng phu nhân...... Ta nếu như không nhớ lầm, phụ thân của Tưởng phu nhân thừa kế chức Chỉ

Huy Sứ Hứa châu, ngay tại chỗ đó cũng coi như là đại tộc. Chỉ là không

biết cô cháu gái này của nàng rốt cuộc là người phòng nào?”



“Là người phòng nào thì ta đây không biết.” Thập Nhất Nương cười khổ: “Nghe ý tứ trong lời nói của Tưởng phu nhân, cháu gái này của nàng thuở nhỏ phụ mẫu đều mất, do nàng nuôi dưỡng lớn lên. Mẹ đẻ là nhà giàu

Xương Châu, lúc gả tới được bày, tám ngàn lượng bạc của hồi môn, nhà ông bà ngoại làm chủ, toàn bộ để lại cho nàng đứa cháu gái này làm của hồi

môn. Hôm nay do Tưởng phu nhân trông coi.”



Từ Lệnh Nghi nghe không khỏi vuốt trán, nhớ tới Chu phu nhân tới:

“Nàng nói chính là một nhà kia?” Trong thanh âm mơ hồ hàm chứa mấy phân

mong đợi.



“Nói là chất nhi của nhà mẹ đẻ nàng.” Thập Nhất Nương nói: “Cùng Phúc Kiến nhậm chức Bố Chính Sứ kia là một phòng. So với Trinh tỷ nhi nhà

chúng ta lớn hơn ba tuổi, là con trai độc nhất trong nhà. Còn nói vóc

người mi thanh mục tú, tính cách cũng rất ôn hòa. Năm ngoái còn khảo

trúng tiểu học trò.”



Từ Lệnh Nghi nghe chân mày cau lại: “Cùng Phúc Kiến nhậm chức Bố

Chính Sứ là một phòng, đó chính là bàng chi rồi. Có thể nói trong nhà có mấy người tỷ muội hay không?”



“Nói có ba tỷ tỷ, đều đã gả đi.”



“Biết gả chính là người nhà nào?”



“Lúc ấy nhiều người, chưa kịp hỏi.”



“Có ba tỷ tỷ, tính cách lại thực ôn hòa” Từ Lệnh Nghi nói: “Chỉ sợ là trông già tới chết, hơn phân nửa là bị nuông chiều, không có chủ ý gì.” Vừa nói, thở dài một hơi: “Hai chúng ta cần phải suy nghĩ tính toán lại mới được.”