Thứ Nữ Công Lược

Chương 334 : Nhận Định (trung)

Ngày đăng: 17:19 30/04/20


Edit: Trang Delfosse

Beta: Tiểu Tuyền

Thập Nhất Nương theo lời dặn dò phòng bếp đặt mua rượu và thức ăn, trở về chỗ Thái phu nhân.



Trên đường Thất Nương đang nói chuyện: “...... Có chỗ kia gọi là khách sạn Cao thị, bánh in mỏng như tờ giấy, cuốn thịt băm ăn, rất

ngon. Nhưng gian phòng quá lớn. Ta không dám ở, ở trong xe ngựa dừng

trong viện nghỉ ngơi một đêm. Kết quả lúc đi lão bản còn thu tiền phòng

thượng hạng......”



Thái phu nhân cười lệch người trên giường, mấy hài tử thì ngồi ở bên

cạnh ghế thái sư, mọi người nghe đến say mê, đặc biệt là Từ Tự Dụ, hai

mắt sáng ngời.



Thất Nương nhìn thấy Thập Nhất Nương đi vào, dừng đề tài, cười nói, “Guốc gỗ của Hầu gia tìm được rồi?”



Từ Lệnh Nghi nếu kiếm cớ cho nàng đi, khẳng định không muốn làm cho

người biết Chu An Bình tới. Nàng cười nói: “Tìm được rồi!” Sau đó thúc

dục bọn nhỏ đi ngủ, “...... Thời gian không còn sớm.”



Truân ca còn có chút lưu luyến không rời, Từ Tự Dụ đã đứng dậy hành lễ Thái phu nhân cùng Thập Nhất Nương.



Thập Nhất Nương để cho Từ Tự Dụ mang theo Từ Tự Giới trở về Lệ Cảnh

Hiên, mình và Thất Nương, Trinh tỷ nhi đi phía tây, ở Bích Y áp liền

chia tay, Trinh tỷ nhi hướng Thiều hoa viện đi, Thập Nhất Nương thì đem

Thất Nương đưa đến Lưu Phương ổ.



“Thất tỷ phu tới!” Nàng nâng chung trà lên nếm một ngụm, nhẹ giọng nói.



Đang thay quần áo, Thất Nương thân thể cứng đờ.



“Hầu gia đang chiêu đãi hắn uống rượu.” Thập Nhất Nương nói, “Một hồi sẽ qua giờ cấm đi lại ban đêm. Hơn phân nửa sẽ ngủ lại ngoại viện.”



Thất Nương nghe không có lên tiếng.



Thập Nhất Nương khuyên nhủ: “Thất tỷ phu thành tâm thành ý từ Cao

thanh đuổi theo tới đây. Dù sao ngươi cũng phải cho tỷ phu mấy phân mặt

mũi. Không bằng thừa dịp khuya hôm nay suy nghĩ thật kỹ, ngày mai gặp

mặt nói cái gì cho phải!”



“Có cái gì mà nói.” Thất Nương cúi đầu xuống, “Trừ phi ta sinh con trai, nếu không nói gì cũng không dùng được.”



“Làm sao sẽ không dùng được?” Thập Nhất Nương tiến lên, đứng ở bên

cạnh cái áo choàng, “Cuộc sống là dựa vào người tranh thủ. Giữa các

ngươi chỉ là bởi vì không có hài tử sinh ra khúc mắc, vậy thì nhanh

chóng nói với hắn. Hoặc là quyết định thu thông phòng sinh con trai nuôi ở danh nghĩa, hoặc là để Thất tỷ phu cho người chút thời gian, tìm đại

phu nhìn một cái cũng tốt, cầu thần bái Phật cũng tốt. Vốn tốt hơn là

gặp chuyện bỏ chạy như vậy.”



“Ta......” Thất Nương ngẩng đầu, khóe miệng mấp mái, muốn nói lại thôi.



Vợ chồng ân ân ái ái, ai nguyện ý ở giữa còn cách một người. Nhưng

lời nói này còn không thốt ra khỏi miệng, nói ra chính là ghen tị.


Từ Lệnh Nghi nghe nàng nói như thế ngược lại có chút không dám chắc.



Thập Nhất Nương làm việc luôn luôn ổn thỏa, nếu nàng nói như vậy,

nhất định là có đạo lý của nàng. Huống chi Trinh tỷ nhi cũng cao gầy như vậy.



Hắn nghĩ ngợi một hồi lâu, nói: “Hay là chờ ngươi ra thấy tiểu tử Lý gia kia rồi nói sau!” Giọng nói bất giác trì hoãn.



Cũng đúng, mình ngay cả Lý Tễ còn không có nhìn thấy, hiện tại kết luận, có hơi sớm chút ít.



“Ta đây còn chưa đi gặp Lý gia Nhị công tử.” Thập Nhất Nương cười nói đứng dậy, hầu hạ Từ Lệnh Nghi ngủ lại.



Từ Lệnh Nghi nhìn trong vạt áo nàng lấp ló sợi tơ hồng, biết nàng đem ngọc bài mình đưa giắt trước ngực, cười hôn một chút hai má của nàng,

lúc này mới nằm xuống.



Vừa rạng sáng ngày thứ hai, vấn an Thái phu nhân sau, Thập Nhất Nương bồi Thất Nương đi thư phòng ngoại viện.



Từ Lệnh Nghi cùng chu An Bình ngồi ở gần cửa sổ trên giường uống trà, phía sau Chu An Bình là tiểu cô nương mắt hạnh má đào đứng thẳng.



Thập Nhất Nương ngẩn ra.



Định thần nhìn lại, nguyên lai là Hương Vân.



Nàng không khỏi liếc Thất Nương.



Thất Nương đã sắc mặt xanh mét.



“Đại phu nhân, ” Hương Vân phù phù một tiếng quỳ xuống, “Ngài trách

lầm đại gia......” Nàng nước mắt rơi như mưa, “Ta từ nhỏ hầu hạ

ngài, ngài chính là không tin được ta, chẳng lẽ cũng không tin được đại

gia sao?”



Thập Nhất Nương vừa nghe, nhanh chóng liếc Chu An Bình.



Mày ngài tuấn tú, mặt Chu An Bình trầm như nước, khóe mắt khẽ run rẩy.



“Hương Vân, ” Thập Nhất Nương cười nói, “Ngươi trước lui xuống đi! Có chuyện gì, đợi lát nữa rồi hãy nói. Ta và đại gia đại phu nhân các

ngươi còn có chuyện muốn nói đây!”



“Phu nhân!” Hương Vân hai mắt đẫm lệ đứng lên, thần sắc có thảm thiết réo rắt.



Thập Nhất Nương thì liếc Hổ Phách đưa ánh mắt.



Hổ phách hội ý gật gật đầu, tiến lên nâng Hương Vân: “Hương Vân tỷ tỷ cùng ta đi rửa mặt!”



Từ Lệnh Nghi cũng đứng lên, lấy cớ có việc muốn phân phó Thập Nhất Nương, dẫn Thập Nhất Nương ra cửa.



Trên đường Lâm Ba đã chạy tới.



“Hầu gia,” hắn thở hào hển, thấp giọng nói, “Hoàng trường tử phi đã quyết định ra rồi!”