Thứ Nữ Công Lược
Chương 351 : Sư phó(Thượng)
Ngày đăng: 17:19 30/04/20
Edit: Trang tỷ
Trở lại Từ phủ, Từ Lệnh Nghi uyển chuyển hỏi Thập Nhất Nương:” Nàng
đi gặp Cam gia thái phu nhân, có nhìn thấy Cam phu nhân không?”
“Nhìn thấy!” Thập Nhất Nương thản nhiên nói. “Nàng thấy ta mang theo
hoa cỏ, thực mất hứng. Bất quá vàng nào chẳng là vàng, không người nào
là người hoàn hảo. Ai mà có khả năng khiến tất cả mọi người đều thích
đâu?”
Nàng cười chuyển đề tài:” Thông Châu bên kia có tin tức gì không?”
“Còn chưa có!” Từ Lệnh Nghi nói,” Triệu quản sự phái một quản sự, bốn sai vặt luân phiên giữ ở bến tàu, hẳn là sẽ không nhận lầm người.”
Thập Nhất Nương tạm yên lòng, lại đợi thêm hai ngày, còn không đợi được người, thì Kim Quất ở ngõ Cung Huyền đến tìm nàng.
Bình thường có việc, đều là Hàng mama lại đây. Cho dù là Hàng mama có việc, cũng nhất định sẽ không kêu tiểu nha hoàn đến Từ gia.
Thập Nhất Nương tỉnh bơ kêu Kim Quất tiến vào.
Kim Quất ở La phủ chỉ nghe nói Thập nhất tiểu thư, là người có phúc,
đợi chính mắt thấy khí phái Từ gia, lập tức tự cảm thấy mình có vài phần dơ bẩn, tay chân không biết để ở đâu. Tuy trong phòng không ai, nhưng
nàng vẫn run run nửa ngày mới mở miệng nói chuyện: ” Di nương nói, mời
phu nhân về nhà một chuyến.”
“Xảy ra chuyện gì?” Thập Nhất Nương đem đường cho nàng ăn.
Kim Quất nơm nớp lo sợ nhận lấy, run rẩy nói: ” Ta cũng không biết.
Di nương ở trước mặt Đại phu nhân, chỉ nói sai ta đi ra mua chút đường
đỏ về. Còn thỉnh phu nhân thưởng một bao đường đỏ cho ta mang về.”
Thập Nhất Nương kêu Hổ Phách đem Kim Quất xuống, còn mình thì nói với thái phu nhân một tiếng, rồi đi ngõ Cung Huyền.
“Là Giản sư phó muốn tìm ngươi.” Ngũ di nương giải thích, ” Nàng muốn thấy ngài trước khi tiến vào Từ phủ. Hiện giờ ngụ ở Cao Thăng khách
điếm ngõ nhỏ bên cạnh nhà chúng ta.”
Thập Nhất Nương đi khách điếm.
Vài năm không thấy, Giản sư phó không có gì biến hóa. Dáng người trung bình, gầy gầy, da trắng nõn, ánh mắt ôn hòa trấn định.
Đến cùng Giản sư phó, còn có Thu Cúc.
Lúc nàng khom đầu gối cấp Thập Nhất Nương hành lễ, nước mắt rơi lã chã xuống.
” Ngươi cũng đi theo đến?” Thập Nhất Nương đỡ nàng đứng lên.
thương nhân Tô Châu đến thu mua tơ, thấy Đông Thanh có mấy phân nhan
sắc, liền nhờ người đế cửa cầu hôn. Nói là thê tử chết sớm, chỉ chừa một con gái nhỏ, nghĩ muốn cưới người để tục huyền. Cha nương Đông Thanh
thấy người này tuy bằng tuổi mình, người lại trẻ trung, muốn năm mươi
lượng bạc làm sính kim, liền đồng ý.
Không đầy mấy tháng nhà bọn họ ở huyện xem trúng một dãy phòng. Tẩu
tẩu nàng liền mang theo cháu trai chuẩn bị tìm Đông Thanh mượn tiền, tùy tiện đi Tô Châu chơi. Đến Tô Châu mới biết, hóa ra thê tử thương nhân
kia căn bản không chết. Không chỉ có thê tử không chết, còn có ba con
trai. Đối với người bên ngoài, chỉ nói Đông Thanh là bán đến thiếp. Tẩu
tẩu Đông Thanh tới cửa, bị mắng mỏ không nói, còn sai thô sử bà tử trong nhà vác chùy đánh tẩu tẩu Đông Thanh ra. Tẩu tẩu nàng sau khi nghe
ngóng mới biết được. Hoán ra thương nhân kia hàng năm không ở nhà,
chuyện trong nhà đều do đại phu nhân định đoạt. Đại phu nhân này lại là
người đàn bà đanh đá nổi danh khắp phố phường. Hơi không vui, thì đánh
nha hoàn mắng gã sai vặt là chuyện thường, đem tiểu thiếp thu đến trong
viện quỳ một đêm không nói đùa, tiểu thiếp trong nhà thấy nàng, như
chuột gặp phải mèo. Lúc Đông Thanh vừa mới tiến môn, đại phu nhân ép
buộc nàng, hiện giờ bị ép đến không nhìn ra bộ dáng con người, không còn có nhan sắc như trước kia……”
Người bên ngoài cũng không biết tâm sự của Trúc Hương. Đợi dàn xếp
Giản sư phó cùng Thu Cúc xong, mấy đại nha hoàn tiểu nha hoàn bên cạnh
Thập Nhất Nương cùng Trinh tỷ nhi kết thành đoàn đi nhà Tân Cúc, ăn uống náo nhiệt nửa ngày, Đại Hiển cho Tân Cúc đánh bài, mình ở phòng bếp rửa chén gấp gáp đến đầu đầy mồ hôi.
Thu Cúc nhìn thấy thập phần cảm khái, lại một chữ cũng không có thể
nói. Nhưng cũng vì duyên cớ này mà cùng Trúc Hương hai người càng đi
càng gần.
Giản sư phó thì lại hứng thú với đồ thêu Tân Cúc đặt ở kháng.
Tân Cúc vội cười giải thích:” Ta giúp hỉ phô ở Yến Kinh thêu một vài thứ, đổi ít bạc vụn tu bổ đồ dùng.”
“Thêu không tồi!” Giản sư phó liền hỏi nàng,”Bức rèm cửa như vậy, có thể bán bao nhiêu bạc.”
” Ta tự mình làm mẫu mã, thêu thùa may vá có thể bán hai đến ba lượng bạc. Hỉ phô ra mẫu, thêu thùa may vá, có thể bán một hai lượng bạc.”
” So với Hàng Châu phủ ra cao hơn!”
” Bọn họ ở đây đều Thích tô ý. Cảm thấy mẫu mã của chúng ta, bộ dáng đều mới mẻ hơn một ít.”
Vừa lúc Thu Cúc bưng chè hạt sen quế hoa tiến vào, hai người dừng đề tài.
Buổi tối các nàng về đến nhà, nhưng không thấy Thập Nhất Nương.
“Công công (cha chồng) Thập di qua đời, Hầu Gia cùng phu nhân đều đi Mậu Quốc Công phủ.”