Thứ Nữ Công Lược
Chương 352 : Sư Phó(Trung)
Ngày đăng: 17:19 30/04/20
Edit: Trang tỷ
Từ Lệnh Nghi cùng Thập Nhất Nương về đến nhà đã là giờ hợi buổi tối.
Thái phu nhân còn chưa có đi nghỉ, kêu bọn họ đi nói chuyện.
“Thế nào?”
” Hôm nay buổi sáng cuối tỵ ba khắc tắt thở. Trước đó đã phái quản sự phi ngựa thêm tiên trụ rất nguyên phủ bên kia đưa tin. Tính toán, sau
hai ngày thì sẽ đến. Thái phu nhân của Vương gia từ lúc Vương lang qua
đời thân thể không có đỡ, Thập di cũng không rành gia vụ, hiện giờ Chấn
Hưng ở bên kia chủ trì đại cục. Lễ bộ đã báo tang, thỉnh khâm thiên
giám âm dương ti định ngày, quàn bảy lần bảy bốn mươi chín ngày, ba ngày sau tổ chức tang và thông báo tin buồn. Buổi tối hôm nay rạp tang, đồ
tang, cổng chào đều làm thỏa đáng. Ta để Triệu quản sự ở lại hỗ trợ.”
Thái phu nhân thấy đều an bài gọn gàng ngăn nắp, liền gật đầu, phân
phó Thập Nhất Nương: “Các ngươi sớm nghỉ ngơi đi! Ngày mai còn phải qua
bên kia hỗ trợ.”
Hai người hành lễ lui xuống.
Trở lại trong phòng, Thập Nhất Nương phân phó tiểu nha hoàn cấp Từ
Lệnh Nghi một chung phê ba cao, “Thời tiết khô ráo, Hầu Gia cẩn thận
giọng nói.”
Từ Lệnh Nghi tiếp nhận chung trà uống một ngụm, nói:” Ngày mai ta
cùng Di Thanh đi lễ bộ, sớm đem chuyện đứa nhỏ thừa tước định xuống.
Ngươi sáng sớm đến chỗ Bạch tổng quản chi hai ngàn lượng bạc mang qua
cấp Chấn Hưng. Ta hôm nay nghe giọng Chấn Hưng, hóa ra ngay cả tiền mua
đồ tang đều không đủ.”
Thập Nhất Nương đáp ứng, hầu hạ Từ Lệnh Nghi đi nghỉ. Buổi sáng ngày hôm sau mang theo tiền giấy cùng Từ Lệnh Nghi đi Vương gia.
Buổi tối ngày hôm qua La Chấn Hưng nghỉ ở Vương gia, La Chấn Thanh,
Chu An Bình cùng Thất Nương đã đến, ba người đang nói chuyện. Thấy hai
vợ chồng Từ thị, đều đứng lên. La Chấn Hưng lại hỏi bọn hắn: “Ăn cơm
chưa?”
“Ăn rồi!” Mọi người thấy lễ, Dư Di Thanh, Tiễn Minh, Tứ Nương cùng
Ngũ Nương đều đến. Biết Từ Lệnh Nghi cùng Dư Di Thanh muốn đi lễ bộ,
Tiễn Minh nói:” Ta cũng đi theo làm chân chạy!” Chu An Bình nghe xong
liền nói:” Ta đây liền ở lại giúp đại ca đi!”
“Đúng a!” La Chấn Hưng cũng thấy Vương gia không có người đắc lực, có thể giúp được chỉ có một mình Triệu quản sự.
Mọi người phân công làm việc.
Thập Nhất Nương rơi ở phía sau vài bước, đợi mọi người ra hoa thính,
mời khách, ở ngõ Cung Huyền là tốt.”
Có lẽ là mình đa tâm!
Thập Nhất Nương an ủi mình. Ngày hôm sau cho Hổ Phách chuẩn bị tám
hộp lễ cũng mấy thất vải, cùng Từ Lệnh Nghi đi ngõ Cung Huyền.
Dư Di Thanh, Tiễn Minh, Chu An Bình cùng La gia tam gia La Chấn Đạt
đều đến, đang ở thật hoa thính nhà giữa nói chuyện. Mọi người lễ gặp
qua, La Chấn Đạt cùng Từ Lệnh Nghi và Thập Nhất Nương đi chỗ Đại lão gia cùng chỗ đại thái thái vấn an.
Tứ Nương, Ngũ Nương, Thất Nương, La Tam phu nhân,, La Tứ thiếu phu
nhân, ngồi ở cạnh bàn tròn thính đường nhà chính nói chuyện, thấy vợ
chồng Từ thị tiến vào, đều đứng lên. Ngũ Nương lại cười nói:” Đến thật
tốt, chúng ta khách nhân đều đến đây, chủ nhân mời khách cũng không thấy bóng dáng.”
Thập Nhất Nương thế mới biết Thập Nương còn chưa tới.
Nàng cười kêu một tiếng” Ngũ tỷ”, cùng mọi người hành lễ, đang chuẩn
bị tiến nội thất vấn an đại thái thái, có tiểu nha hoàn tiến vào bẩm:”
Thập tiểu thư, đã đến!”
Tất cả mọi người nhìn ra cửa.
Thập Nương mặc thông tụ áo hàng trù màu đen, dẫn nam hài bảy tuổi chậm rãi đi đến.
Nàng búi tóc cao, ánh mắt trầm ngưng, thân mình thẳng tắp, đầu khẽ nhếch. Có vẻ đoan trang mà nghiêm túc.
“Thập tiểu thư,!” La Đại phu nhân, lập tức cười nghênh đón. Thập
Nương hơi gật đầu, cùng mọi người chào hỏi. Thanh âm có chút mỏng manh,
có vẻ có chút yếu ớt, lại tiến lui có độ, hào phóng vừa vặn, hướng mọi
người giới thiệu đứa nhỏ kia:” Đây là Thừa Tổ.”
Vương Thừa Tổ bộ dạng răng trắng môi hồng, thanh tú xinh đẹp, một đôi ánh mắt thập phần linh hoạt, vừa thấy chính là đứa nhỏ thông minh.
Hắn cung kính cấp mọi người hành lễ, đến trước mặt Từ Lệnh Nghi mang
theo hai phân cẩn thận, ở trước mặt Thập Nhất Nương rất là hoạt bát,
nghiêng đầu hỏi nàng:” Ngươi là Thập Nhất di của ta?”
Trong lòng Thập Nhất Nương khẽ nhúc nhích, cũng không lộ thanh sắc, nghiêm mặt gật đầu, cũng không nhiều lời.
Đáy mắt Vương Thừa Tổ liền lộ ra một phần thất vọng.
Thập Nhất Nương nhìn thấy trong lòng âm thầm thở dài.
Đứa nhỏ này, chỉ sợ cũng không phải là đèn cạn dầu.