Thứ Nữ Công Lược
Chương 400 : Lễ mừng năm mới (Thượng)
Ngày đăng: 17:20 30/04/20
Edit: Tiểu Tuyền
Beta:Hạ
Trong phòng im ắng, từ nơi xa truyền đến từng tiếng trống gõ canh.
Dương thị xột xoạt trở mình.
Ánh mắt đờ đẫn của Kiều Liên Phòng cứ ở trước mắt Dương thị không ngừng lướt qua.
Dương ma ma ngủ ở dưới chân giường nghe thấy vậy không khỏi thở dài dưới đáy lòng.
“Di nương, có muốn nô tỳ giúp di nương rót chén trà nóng hay không?” Dương ma ma khoác thêm quần áo ngồi dậy.
Dù sao cũng không ngủ được.
Dương thị suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
Dương ma ma rót trà, thuận tay cầm đèn cung đình Dương Giác vốn đặt ở trên kháng bàn cạnh cửa sổ đi đến.
Dương thị tựa vào đầu giường, bưng chung trà ngẩn người.
Dương ma ma vén vạt áo, ngồi ở bên giường: “Di nương, di nương đang suy nghĩ gì đấy?”
“Không nghĩ gì hết.” Dương thị giả vờ bình thản nói một câu, cúi đầu
uống vài ngụm. Rồi lại ngẩng đầu không nhịn được nói: “Ma ma, ngươi nói
xem, đưa Kiều di nương đi Đại Giác Tự, rốt cuộc là ý của phu nhân? Hay
là ý tứ của Hầu gia?”
Dương ma ma lấy làm khó hiểu: “Ý của người nào thì cũng thế. Kiều di nương cuối cùng vẫn bị đưa đến Đại Giác Tự.”
“Vậy làm sao có thể giống nhau?” Dương thị nhẹ nhàng lắc đầu, giọng
nói nhỏ như muỗi kêu, “Nếu như là ý của phu nhân, thì Hầu gia rốt cuộc
cũng sẽ nhớ tới tình cũ; nếu như là ý của Hầu gia......” vẻ mặt
Dương thị lộ ra chút ngạc nhiên cùng nghi ngờ, đốt ngón tay nắm chung
trà mơ hồ trắng bệch.
Dương ma ma lại nghe được không rõ ràng lắm, cười nói: “Di nương đây là đang nói người nào?”
“Không nói ai cả, không nói ai cả.” Sắc mặt của Dương thị thu lại,
cười đưa chung trà cho Dương ma ma, “Lúc này không còn sớm nữa, nghỉ
ngơi đi, sáng mai còn phải đi vấn an phu nhân ” nói xong, thì đã nằm
xuống.
Dương ma ma nhìn chung trà trong tay hầu như không có uống chút nào, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc cầm đèn đi ra khỏi la trướng.
Thu Hồng cũng không ngủ được, ngủ ở dưới chân giường lăn qua lăn lại.
Văn di nương ngáp xuy một tiếng: “Nếu ngươi không ngủ được, thì cuốn
chăn đệm đến đại kháng (giường gạch lớn) cạnh cửa sổ của phòng ăn nghỉ
mà ngủ đi —— phía đông là tường ấm, không lạnh như ở đây. Tránh cho ầm ĩ giấc ngủ của ta.”
Thu Hồng nghe giọng nói của Văn di nương ôn hòa, bèn cười đùa cợt nhả nói: “Di nương còn không phải cũng giống nô tỳ, cũng không ngủ được
sao?”
Hổ Phách ỉu xìu gật đầu, khom gối hành lễ, xoay người lui ra.
Đi vài được vài bước, lại không nhịn được quay đầu lại.
“Phu nhân” Hổ Phách quỳ gối trước mặt Thập Nhất Nương, “Dương di
nương vào cửa, phu nhân nói, mỗi người dành ra một ngày để chia cho
Dương di nương, nhưng Hầu gia nói, nếu là như vậy, vậy phu nhân còn chưa đủ nửa tháng, cho nên đem ngày hầu ngủ của các di nương giảm xuống ba
ngày...... thời gian phu nhân ở trong hiếu kỳ (chịu tang), Hầu gia
cũng nghỉ ở nơi này của phu nhân. Lần này, nếu phu nhân......”
Rốt cuộc vẫn là cô nương chưa lấy chồng, đỏ mặt, có mấy lời cũng không có cách nào nói ra khỏi miệng.
“Ngày tháng là do ta định. Có thể không đi, nhưng toàn bộ phải dựa
vào ý của Hầu gia.” Ánh mắt của Thập Nhất Nương có chút phức tạp, “Có
một số việc, ngươi không hiểu.” Thanh âm của nàng dần dần thấp xuống,
“Ta có một ngàn biện pháp, một vạn lý do có thể giữ Hầu gia ở lại bên
cạnh ta. Nhưng vì sao ta phải làm như vậy?”
Hổ phách cực kỳ hoảng sợ.
Thập Nhất Nương đẩy nàng.
“Chỉ vì ngài ấy là Hầu gia ư?” Vẻ mặt Thập Nhất Nương buồn bã, “Là áo cơm cha mẹ của ta? Là người bên gối của ta...... Những thứ này, từ trước cho tới bây giờ đều không phải là lý do......”
Trong căn phòng yên tĩnh, quanh quẩn chỉ có thanh âm có chút bất đắc
dĩ của Thập Nhất Nương, có một loại thương cảm lờ mờ rơi vào trong lòng
Hổ Phách, làm cho ánh mắt nàng cay cay, lời khuyên bảo cũng nói không
nên lời.
“Đi nghỉ ngơi đi”
Thập Nhất Nương vỗ tay Hổ Phách.
Nàng đột nhiên phát hiện, động tác này của mình rất giống Thái phu nhân.
Chẳng lẽ tâm tính của mình đã rất già rồi sao?
Thập Nhất Nương khẽ bật cười.
Hồng Tú bỗng xông vào: “Phu nhân, phu nhân, Hầu gia trở lại”
Sắc mặt Hồng Tú đỏ ửng, lộ ra vẻ rất kích động.
“Phu nhân” Hổ Phách cũng cầm thật chặt tay của Thập Nhất Nương, lông
mày khóe mắt không ngăn nổi nụ cười tràn đầy vui sướng, “Hầu gia, trở
lại rồi.”
Thập Nhất Nương cười nhẹ nhàng, ngay cả chính nàng cũng đều không
phát giác được tia sáng lấp lánh sáng chói chợt lóe lên trong đáy mắt
mình.