Thứ Nữ Công Lược

Chương 401 : Lễ mừng năm mới (trung)

Ngày đăng: 17:20 30/04/20


Edit: Thu Thảo

Beta: Hạ



Tú Duyên đứng ngăn cách bởi màn che nghe thấy tiếng khóc thương tâm của Kiều Liên Phòng vọng ra rất rõ ràng.



Ánh mắt Kiều Liên Phòng buồn bã, vang lên bên tai tiếng nói nhẹ nhàng mà nghiêm nghị của Từ Lệnh Nghi.



“...... Đàn ông chú trọng tam cương ngũ thường, nữ nhân chú ý

tam tòng tứ đức. Lần này ngươi đi Đại Giác Tự, đã thấy được nghe được,

bị làm việc bị đối xử như vậy, do đó hẳn là có thể cảm ngộ thông hiểu ra mới phải. Chuyện trước kia, ta sẽ không nói đến nữa. Lần này đón ngươi

trở lại ăn tết, là ý của phu nhân. Ta chỉ mong ngươi có thể học được

một ít phong phạm phẩm hạnh của phu nhân, luôn biết hối lỗi kiểm điểm

lại bản thân mình. Biết chuyện gì nên làm? Chuyện gì không thể làm?

Tránh cho cha mẹ tóc đã bạc mà còn vì ngươi sợ hãi, ngày đêm lo lắng......”



Tú Duyên nhẹ nhàng thở dài, do dự một chút, hay là vén màn lên mà vào.



Kiều Liên Phòng nằm ở trên kháng, trên tay vẫn cầm chén trà sứ Thanh

Hoa đáy màu vàng viền xanh xanh có hình mục đồng(bé chăn trâu) đang thổi sáo vẫn còn bốc hơi nóng nghi ngút.



“Tiểu thư” Tú Duyên nhẹ nhàng tiến lên phía trước.



Kiều Liên Phòng ngẩng đầu, dung mạo được trang điểm đẹp đẽ đã không còn sót lại chút gì.



Nàng nhìn nha hoàn bất kể lúc nào cũng ở bên cạnh mình, nước mắt càng chảy mạnh.



“Hầu gia nói rất đúng. Thân thể da thịt là được cha mẹ ban cho. Ta như vậy, là bất trung bất hiếu......”



Tú Duyên thấy tinh thần nàng uể oải, khí thế sa sút, vội vàng la tiểu nha hoàn bưng nước đi vào, liền móc khăn giúp nàng lau nước mắt, muốn

an ủi nàng: “Hầu gia đây là đang nổi nóng, lời nói của người, tiểu thư

không nên để ở trong lòng. Chờ mấy ngày nữa, Hầu gia hết giận rồi,

cũng biết tiểu thư là người như thế nào”



Kiều Liên Phòng nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt toát ra mấy phần mờ mịt.



“Ta nghĩ đến khi còn nhỏ, bá phụ nói nhà ta là tuyệt hậu, đem sản

nghiệp của phụ thân được phân cho toàn bộ thu về, chi phí sinh hoạt mặc

dù được tính chung, có thể tưởng tượng ăn ngon mặc đẹp nhưng vĩnh viễn

là không đủ. Nương sợ ta mặc không được đẹp bị các đường tỷ muội(chị em

họ) chê cười, lại không có nhiều tiền dư thừa mời sư phó đến may thêu

xiêm y, buổi tối thường dùng chăn bị kín các song cửa sổ, chong đèn may

xiêm y vì ta. Mỗi hôm nửa đêm ta tỉnh lại, nương liền cười dỗ ta mau

ngủ. Ta còn nhớ được, dưới ánh đèn, ánh mắt nương dịu dàng như gió xuân, nhìn đến trong lòng thật là ấm áp......” Nàng nhớ lại, trên mặt

lộ ra nụ cười nhàn nhạt.”Vào mùa hè, trong nhà người ta đều có khối băng giải nhiệt, nhà chúng ta không có. Ta không hiểu chuyện, ầm ĩ la nóng.

Nương liền cả đêm ngồi quạt cho ta......”



Tiểu nha hoàn bưng nước nóng đi vào. Tú Duyên giúp nàng rửa sạch tay mặt, nàng như tượng gỗ tùy ý cho Tú Duyên làm.



“...... Có một lần, Đại đường tỷ lại mặt (*), bá mẫu đem điểm
Văn di nương “nhảy” lên ngồi dậy.



“Thật sao?” Vẻ mặt của Văn di nương không cách nào che dấu được sự hưng phấn, “Hầu gia trở về chính phòng rồi.”



Thu Hồng gật đầu, cảm thấy Văn di nương trước đây đối với những chuyện này thờ ơ lãnh đạm thì bây giờ hoàn toan không giống vậy.



Chẳng lẽ di nương thường ngày luôn miệng nói “Cùng Hầu gia không phải là người chung một đường” là hành động bất đắc dĩ?



Đáy mắt Thu Hồng không khỏi lộ ra mấy phần nghi ngờ.



Ánh mắt kia sáng rực như ánh đèn, chiếu vào khiến Văn di nương có chút không được tự nhiên.



Văn di nương không khỏi lẩm bẩm: “Ta cũng vậy không có ý tứ gì khác…

Ta không có làm sai cái gì, cũng bởi vì không hợp tâm ý của Hầu gia, đã

bị coi là tội ác tày trời, đã nhiều năm như vậy, không khoan dung không

tha thứ…. Kiều Liên Phòng đầu tiên là không có giữ được con nối dòng

cho Hầu gia, sau đó lại xung đột cãi phu nhân, kết quả Hầu gia xoay

người liền đã quên… Cùng là thiếp thất như nhau, tại sao phải đối với ta như vậy, đối với người khác lại là một tình cảnh khác…” Vừa nói, Văn di nương lại kéo dài giọng, trên mặt lộ ra một nụ cười đắc ý, “Ít nhất

tất cả mọi người giống nhau, ta đây trong lòng cũng là an tâm.”



Thu Hồng nghe được trợn mắt há mồm.



Văn di nương lại vung tay lên: “Ngủ, ngủ”



Quả nhiên tâm tình vui vẻ đã ngủ thiếp đi.



Tần di nương bụm mặt cười lớn lên, thỉnh thoảng tiếng cười trầm đục

lúc cao lúc thấp khiến người nghe vào trong lỗ tai có điểm giống tiếng

kêu của con cú mèo, dọa Thúy Nhi kêu to một tiếng.



Thúy Nhi không khỏi hồ nghi kêu một tiếng”Di nương”.



Qua một lúc lâu Tần di nương mới ngưng được cười.



“Không có chuyện gì, không có chuyện gì, ngươi đi ngủ đi”



Thúy Nhi thấy sâu tỏng đáy mắt của Tần di nương đều là vui sướng,

biết Tần thị thật sự cao hứng, khuôn mặt đầy nghi hoặc khom gối hành lễ lui xuống.



Tần di nương lập tức nhảy dựng lên vọt vào phòng ấm.



“Bồ Tát, người thật đúng là để cho tâm nguyện của con thành sự thật”

Tần di nương mặc quần áo ngủ mà quỳ gối trên bồ đoàn(*), “Hiện tại Hầu

gia không hề thương tiếc Kiều Liên Phòng kia rồi, sau này......”

Tiếng thì thầm rầm rì dần tan biến trong hương khói lượn lờ cúng Phật.



(*)bồ đoàn: đệm để quỳ gối trong chùa.