Thứ Nữ Công Lược

Chương 405 : Tin tức (hạ)

Ngày đăng: 17:20 30/04/20


Edit: Thu Thảo

Beta: Hạ



“Thập Nhất Nương!” Từ Lệnh Nghi kinh ngạc. Không để ý vật ô uế trên

mặt đất, ngồi ở trên giường nhẹ nhàng mà vỗ về phía sau lưng để trấn

an nàng.



“Phu nhân!” Hổ Phách giật mình, thấy Từ Lệnh Nghi đang chăm sóc Thập Nhất Nương. Vội đi rót chén nước ấm.



Buổi sáng ăn được một chút đồ, Thập Nhất Nương ói ra sạch sẽ, trong

lòng mới cảm thấy dễ chịu hơn. Từ Lệnh Nghi nhận lấy chung trà trong tay Hổ Phách đưa tới bên miệng Thập Nhất Nương: “Nào. Súc miệng đi”,

tiểu nha hoàn nhanh nhẹn bưng ống nhổ tới.



Gương mặt Thập Nhất Nương ửng hồng.



Tại sao có thể như vậy? Thật giống như một khắc cũng không nhịn được nữa.



Nàng chậm chạp nói cám ơn, nhận lấy chung trà súc miệng. Nhìn thấy Hổ Phách dẫn tiểu nha hoàn thu dọn uế vật của mình, lúng túng hô một

tiếng “Hầu gia”, cảm thấy mùi gay mũi mài uế vật kia phát ra khiến nàng

khó chịu đến nỗi quay cuồng. Miễn cưỡng nói câu “Hầu gia vẫn là tránh đi một chút”, trong lòng vừa thấy ngấy, lại nằm ở bên giường ói một trận.



“Thập Nhất Nương!,



Sắc mặt Từ Lệnh Nghi vô cùng hoảng sợ. Vội vã phân phó Hổ Phách: “Mau. Đi rót chén trà nóng đến đây!”



Giọng nói của Từ Lệnh Nghi nghiêm nghị lại lạnh lùng. Làm cho trong

lòng Hổ Phách run sợ. Vội vàng đáp một tiếng. Vội vàng đi rót chén trà

nóng mang đến.



“Thập Nhất Nương!” Từ Lệnh Nghi ôn nhu kêu Thập Nhất Nương, đem Thập

Nhất Nương nằm ở trên giường thở nhè nhẹ ôm vào trong lòng, cầm chén trà Hổ Phách đưa nếm thử một ngụm, lúc này mới đưa tới khóe miệng Thập Nhất Nương.



“Nào, chúng ta uống ngụm trà nóng. Uống ngụm trà nóng rồi trong người sẽ không khó chịu nữa.”



Thiết Quan Âm mê người so với ngày thường thiếu đi mấy phần thơm mát.



Thập Nhất Nương vô lực nằm ở trong ngực Từ Lệnh Nghi. Không đành lòng cự tuyệt ý tốt của hắn. Uống một ngụm nho nhỏ. Rồi quay mặt đi.



“Ngoan nào.” Từ Lệnh Nghi nhẹ giọng dụ dỗ nàng. “Thêm một ngụm nữa!”, Thập Nhất Nương không thể làm gì khác hơn là liền uống hai ngụm.



Loại cảm giác buồn nôn khi nãy giống như lại đang trở lại.



Nàng cau mày lại quay mặt qua chỗ khác lần nữa.



Từ Lệnh Nghi không dám ép nàng, đưa chung trà cho Hổ Phách đang đứng ở một bên với thần sắc khẩn trương, nhẹ nhàng vuốt ve cái trán của nàng:

“Nàng nhịn một chút, đã đi mời đại phu rồi.,”



Thập Nhất Nương khẽ gật đầu, che miệng, trên mặt hiện lên vẻ mặt kìm nén.



Từ Lệnh Nghi biến sắc.



Thập Nhất Nương xưa nay luôn luôn kín đáo, gặp chuyện luôn thích


Giống như bị bệnh gì nặng vậy!



Thập Nhất Nương thấy vậy ở trong lòng nói thầm, chợt vẻ mặt cứng lại. Tim rối loạn đập thình thịch.



Chẳng lẽ mình đã bị bệnh nan y nào đó?



Cho nên Từ Lệnh Nghi mới không cho nàng xem đơn thuốc. Vì thế đám Hổ Phách mới hầu hạ nàng cẩn thận dè dặt như vậy.



Thật vất vả mới đè suy nghĩ hỗn loạn xuống đáy lòng, Thập Nhất Nương cẩn thận quan sát.



Hổ Phách thật giống như rất sợ động tác của mình quá mạnh, luôn luôn quan sát nét mặt của nàng. Thập Nhất Nương hơi có biểu hiện bèn lập tức đến giúp nàng làm. Nàng một khi biết ý một chút, ngồi ở chỗ đó không

nhúc nhích. Vẻ mặt của bọn họ mới buông lỏng thư giãn.



Thập Nhất Nương không muốn làm khó các nàng, ngồi ở chỗ đó mặc cho các nàng định đoạt.



Rửa mặt xong, có tiểu nha hoàn tiến vào bẩm: “Phu nhân. Đại tiểu thư

nghe nói phu nhân không thoải mái. Cùng Tứ thiếu gia, Ngũ thiếu gia, làm hai túi hương hoa lan đưa tới đây. Còn nói. Chờ người khỏe hơn chút sẽ

đến vấn an phu nhân!” “Cầm mang vào đây!” Thập Nhất Nương cười, mệt mỏi

dựa trên gối.



Hổ Phách nhanh nhẹn giúp nàng đắp chăn. Lục Vân đã nhận lấy túi hương trong tay tiểu nha hoàn đưa cho nàng. Thập Nhất Nương đưa lên mũi ngửi, trong người quay cuồng. Nằm rạp người xuống ói quả táo vừa nãy ăn ra.



Hổ Phách lùi lại không biết từ đâu bưng ra chiếc chậu có mặt tráng

men bách điểu(trăm chim) xen hoa cỏ, Thập Nhất Nương vừa lúc ói vào

trong chậu. Đợi Thập Nhất Nương ói xong. Tiểu nha hoàn bưng nước ấm súc

miệng, Lục Vân cầm mơ ngâm mật ong cho nàng ngậm. Hết thảy đều tiến

hành đâu vào đấy.



Thập Nhất Nương khắp phòng, gương mặt nở nụ cười dịu dàng, chợt như

tia sáng của hòn đá lửa, giật mình nghĩ tới mình vẫn chưa có cuộc sống

gia đình đình nhỏ… Tay bất giác đặt ở bụng.



“Hổ Phách!” Nàng có chút luống cuống nhìn Hổ Phách, muốn nói lại thôi.



“Nói như vậy. Còn phải đợi đến tháng ba mới có tin chính xác rồi?” Đỗ ma ma giúp Thái phu nhân tháo trâm cài tóc.



“Nhưng cũng không có chẩn đoán ra bệnh gì” Chân mày khóe mắt Thái phu nhân đều là ý cười vui sướng, “Ta gọi Tống ma ma tới hỏi. Tám phần

mười, là có thai.”



“Chúc mừng Thái phu nhân ạ!” Đỗ ma ma cười khanh khách khom gối hành lễ Thái phu nhân.



Thái phu nhân cười ha ha, nắm tay Đỗ ma ma: “Tạm thời đừng lên tiếng. Lão Tứ vẫn còn giấu diếm đấy!.



Đỗ ma ma hơi bất ngờ.



Thái phu nhân cười nói: “Lão Tứ ấy à. Chính là tính tình này. Không

phải là chuyện nắm chắc. Thì sẽ quyết không lên tiếng.” Suy nghĩ một

chút. Lại hưng phấn vui vẻ nói. “Loại chuyện này. Chỉ sợ thái y còn

không hiểu nhiều bằng chúng ta”. Đỗ ma ma bật cười ha ha.