Thứ Nữ Công Lược

Chương 406 : Mong ước (thượng)

Ngày đăng: 17:20 30/04/20


Thái phu nhân liền nói: ” Hai đứa giả bộ ngớ ngẩn để lừa gạt với ta,

vậy ta cũng vui vẻ giả bộ hồ đồ vậy. Dù sao lập tức cũng sắp đến trung

tuần tháng ba rồi. Chỗ Thập Nhất Nương ta sẽ không đi. Tránh cho con bé

đứng lên hành lễ vấn an với ta. Đây là lần đầu tiên con bé mang thai,

nhỡ động thai khí thì không tốt.” Lại nói, “Về phần chỗ Di Chân và Đan

Dương, chúng ta cũng tạm thời đừng lên tiếng. Chờ xác thực xong chuyện

này rồi hãy nói.”



Hổ Phách mỉm cười gật đầu, khéo léo nói: “Phu nhân, thái y nói, mạch tượng của phu nhân trầm ổn có lực, thể cốt tốt. Mấy ngày nay có thể là mệt mỏi. Trước kê hai thang thuốc để điều hòa thân thể dùng, chờ đến

trung tuần tháng ba đến bắt mạch lại. Đến lúc đó có thể sẽ có tin tốt!”



Thập Nhất Nương ngơ ngẩn: “Tại sao phải đợi đến trung tuần tháng ba?”



Hổ Phách cười nói: “Thái y nói, đến trung tuần tháng ba, mạch tượng sẽ rõ ràng hơn một chút.”



“Vậy còn bây giờ?” Thập Nhất Nương vội vàng hỏi.



“Hiện tại mạch tượng mặc dù không rõ ràng, nhưng mười phần thì năm, sáu phần là hỉ mạch.”



Thập Nhất Nương nghe những lời này chợt vừa mừng vừa lo.



Vui là mình là người của hai thế giới, lại muốn làm mẹ. Sau này cần

phải làm người mẹ tốt, phải thương yêu đứa nhỏ này, để bé không cô đơn

tịch mịch mới được. Lo là vì thân thể còn rất non nớt, vừa mới có em bé mà cơ thể đã sinh ra phản ứng lớn như vậy, cũng không biết có thể thuận lợi sinh ra không nữa.



Trong lúc nhất thời tâm loạn như ma. Suy nghĩ là tốt nhất có thể sinh con trai, có thể tránh khỏi tam thê tứ thiếp làm khổ. Lại nghĩ, nếu như là con gái, một là thạch tín, hai là mật đường(*), dạng xã hội gì thì

có kiểu giáo dục đó, kiểu giáo dục nào thì bồi dưỡng ra dạng người ấy.

Giống như bản thân mình vậy, được chứng kiến qua bình đẳng, tự do, hôn

nhân có tôn trọng, thấy con gái ở nhà người khác làm vợ bé thấp kém chịu khuất nhục, cuối cùng khó kìm nén được ý nghĩ, chỉ sợ sẽ sinh ra lòng

oán hận. Nhưng ở xã hội phong kiến con gái lớn lên chưa hẳn cảm thấy là vấn đề, nói không chừng còn có thể cho rằng mình chuyện bé xé ra to.

Lại nghĩ, nếu như sau này con gái có thể bản lĩnh như phu nhân của Lý

tổng binh vậy cũng không tệ, mặc dù mang tiếng xấu, nhưng vợ chồng gần

nhau. Chỉ có điều khổ một đời, con gái Lý tổng binh bây giờ cũng mười

sáu rồi, nhưng vẫn không thể tìm được một cọc hôn sự môn đăng hộ đối,

nhà chồng đều ngại Lý tổng binh phu nhân quá lợi hại, sợ con dâu tương

lai học theo bộ dạng này...



(*) con gái có thể là đanh đá, độc ác (thạch tín), nhưng cũng có thể là hiền lành, ngọt ngào (mật đường).



Nàng nghĩ ngợi lung tung như ngựa lướt gió tung mây(*), Từ Lệnh Nghi ngồi xuống bên cạnh nàng cũng không biết.



(*) mải nghĩ miên man lên tận chín tầng mây.



“Sao vậy?” Nhìn vẻ mặt có chút tim đập loạn của thê tử, hắn nhẹ nhàn nắm chặt tay nàng.



Thập Nhất Nương hồi phục lại tinh thần, nghĩ tới đám người Hổ Phách

đều là những cô nương chưa lấy chồng, chuyện mới vừa làm kia hơn phân

nửa là được người chỉ điểm. Mà thái y là Từ Lệnh Nghi mời đến, trừ hắn
“Thật may Tứ thiếu gia năm nay đã tám tuổi rồi, cho dù phu nhân sinh nam hay sinh nữ cùng Tứ thiếu gia đều không đáng ngại.” Thu Hồng vừa

ngó chừng Văn di nương không để cho Văn di nương thêu sai chỗ, vừa nói

chuyện phiếm, “Đây cũng là phu nhân có bát tự tốt! Cũng coi như là người có phúc khí.” (may mắn và có phúc.)



“Lá gan của ngưoi không nhỏ, cả phu nhân, Thế tử gia cũng dám ở sau

lưng nói này nọ.” Nhưng Văn di nương lại có một loại cảm giác không an

tâm gió thổi mưa giông trước cơn bão, nàng nghiêm túc chỉ mặt quát Thu

Hồng, “Nói lời như vậy nữa, ta lập tức đưa ngươi ra phủ.”



Đây là lần đầu tiên Văn di nương nói nặng như vậy, dọa Thu Hồng sắc

mặt trắng bệch, vội vàng quỳ gối trên mặt đất: “Di nương, nô tì không

dám nữa!”



Văn di nương cũng không dễ dàng tha thứ như vậy, lại nghiêm khắc khiển trách răn dạy mấy câu mới tha cho Thu Hồng.



Tần di nương nghe nói tình hình của Thập Nhất Nương khẽ nở nụ cười.



“Thảo nào miễn cho chúng ta sáng chiều vấn an, hóa ra là có thai.”

Trên mặt tròn trịa của Tần di nương tràn đầy nụ cười, “Đây cũng là đại

hỷ sự (chuyện vui lớn) trong nhà của chúng ta.” Tần thị phân phó Thúy

Nhi, “Ta phải đến trước mặt Bồ Tát thắp mấy nén hương mới được.” Nói đến đây, đuổi Thúy Nhi đã báo tin cho mình, xoay người vào buồng ấm.



Kiều Liên Phòng nhìn Tú Duyên, vành mắt dần dần đỏ lên.



Nếu như...... Con của nàng bây giờ cũng được hơn một tuổi rồi!



“...... Nô tì thấy, nhất định là mang thai!” Dương ma ma nói khẽ với Dương thị ngồi ở trên giường gạch thêu áo nhỏ hình trăm trẻ vui đùa nói, “Bằng không, Hầu gia sao vẫn luôn trông coi ở trong phòng phu

nhân, nơi nào cũng không đi?”



Sắc mặt Dương thị biến đổi, cây kim trong tay lệch đi, giọt máu to như hạt đậu từ trong ngón tay chảy ra.



“Trời ơi!” Dương ma ma vội vàng cầm khăn đè xuống miệng vết thương của Dương thị.



Nhưng Dương thị không để ý những chuyện này, vội nói: “Ma ma mở hòm

cầm ít bạc, nghĩ biện pháp hỏi chuyện này rõ ràng.” Lại nói, “Đây là

chuyện vui, theo đạo lý mặc dù người trong phòng phu nhân không đến mức

đi khắp nơi thông báo, nhưng cũng sẽ không tránh né. Ma ma đi hỏi, hẳn

là có thể hỏi ra căn nguyên.”



Dương ma ma đáp ứng liền đi.



Dương thị nắm khăn quấn miệng vết thương, nhìn xuyên qua cửa sổ thủy tinh trong phòng thấy bóng lưng Dương ma ma đã đi xa, chậm chạp nói:

“Chủ mẫu mang thai, an bài tiểu thiếp thị tẩm, tiểu thiếp vì thế mà có

thai, người ngoài thường nói đây là ‘ song hỷ lâm môn ’…”



Bên trong giọng nói của Dương thị mơ hồ lộ ra mấy phấn khởi!