Thứ Nữ Công Lược

Chương 423 : Mãnh Liệt (hạ)

Ngày đăng: 17:20 30/04/20


Edit: Vi Vi

“Di nương, thật hỏi thăm cũng không được gì.” Thúy nhi hơi có chút

bất đắc dĩ, “Thu Hồng sắp gả rồi. Hiện tại giam mình ở trong nhà. Nơi

nào cũng không đi.” Vừa nói chuyện vừa bĩu môi.”Văn di nương vốn là tài

đại khí thô, hiện hôn sự của Thu Hồng phu nhân không hỏi đến. Ánh mắt

nàng cũng sắp nhìn lên trời rồi. Mỗi ngày bàn giúp Thu Hồng đặt mua đồ

cưới như thế nào. Đâu còn để ý tới những thứ khác. Văn di nương và phu

nhân rốt cuộc nói những chuyện gì. Nàng cũng không kiên nhẫn nói tỉ mỉ

với ta.” Trong giọng nói mang theo mấy phần oán trách. Càng nhiều, cũng

là hâm mộ.



Tần di nương “phun” cho nàng một ngụm: “Nha hoàn chết tiệt. Không hỏi chuyện cho rõ ràng, ta làm sao biết Văn di nương là đi con đường nào

của phu nhân mới để cho phu nhân coi trọng nàng như thế. Ngươi đã hâm mộ Thu Hồng, thì cũng nên tốn chút tâm tư mới phải, đừng lúc nào cũng đem

lời của ta thành gió bên tai.”



Thúy nhi bị mắng đỏ bừng cả khuôn mặt. Thì thào lên tiếng muốn lui

xuống. Lại bị Tần di nương gọi lại. Vẫn chưa hả giận nói: “Đồ không có

đầu óc, lúc này biết xấu hổ thì có ích lợi gì, chờ Thu Hồng, Đông Hồng

cả đám gả cho lang quân như ý, lúc đó cho ngươi hối hận.” Vừa nói vừa

hướng Thúy nhi ngoắc tay: “Ngươi tới đây. Ta có việc muốn dặn dò ngươi.” Sau đó kề vào lỗ ta Thúy nhi nói. “Ngươi ra dáng nhàn rỗi không có việc gì làm, đi phòng bếp của phu nhân hỏi xem, xem mấy hôm nay thân thể của phu nhân tốt hơn nhiều chưa? Bình thường dùng những thứ gì......”



Lời của nàng còn chưa dứt, Thúy nhi đã biến sắc: “Di nương. Đó, đó không được tốt đi!”



Tần di Nương tức giận nói: “chỗ Thu Hồng ngươi hỏi không ra lý do.

Phòng bếp nhỏ lại sợ đi. Rốt cuộc ngươi có khả năng làm những thứ gì?

Hiện giờ phu nhân có bầu, không tốn sức nịnh bợ phu nhân ở mặt này. Còn

có thể nịnh bợ từ chỗ nào a!”



Thúy nhi hiểu ra. Thẹn thùng đáp một tiếng rồi lui xuống.



Ra cửa gặp phải Kiều Liên Phòng và Tú Duyên.



Nàng đang do dự có muốn tiến lên hành lễ không, thì Tú Duyên yếu ớt

đỡ Kiều Liên Phòng đã tiến vào phòng ngoài nhà giữa, Thúy nhi thở phào

nhẹ nhõm. Đi phòng bếp nhỏ.



Tú Duyên cũng không chú ý tới Thúy nhi, nàng đang hạ nhỏ giọng nói

chuyện với Kiều Liên Phòng: “Di nương, phu nhân gọi ngài đến. Cũng không biết có chuyện gì?” Giọng nói rất là lo lắng.



“Đi thì biết rồi!” Giọng nói Kiều Liên Phòng lạnh nhạt.



“Di nương” Tú Duyên nghe nhíu mày lại. Đang muốn khuyên hai câu, thì

bên cạnh có tiểu nha hoàn hành lễ với các nàng, lời ra đến khóe miệng

lại nuốt xuống.



Kiều Liên Phòng vén mành vào phòng.



Thập Nhất Nương gặp nàng ở phòng khách.




Thường là một tờ giấy thật mỏng.



Nương cũng không thèm nhìn tới. Liền bảo Đào ma ma thu lại.



Sau đó ôn nhu hôn hai gò má của hắn: “Toàn bộ những thứ này đều cho Truân ca nhi của chúng ta.”



Đã bao lâu, hắn không có thể ngửi mùi thuốc nhàn nhạt tràn đầy ấm áp trong lòng nương mới có....



Hắn cúi đầu. Ánh mắt có chút ướt át.



Từ Tự Truân từ sạch phòng đi ra ngoài. Xoa xoa khăn hỏi Trà Hương: “Ngươi biết sinh nhật của nương ta là lúc nào không?”



Trà Hương sửng sốt.



Lúc Nguyên Nương chủ trì việc bếp núc nàng mới vào phủ. Vừa được chọn tới sân của Thái phu nhân. Nguyên Nương liền qua đời, đâu nhớ được

những thứ này.



“Tứ thiếu gia hỏi cái này làm cái gì?” Nàng cười nói. “Nếu không, ta đi hỏi Đỗ ma ma?



Nói cách khác, là không biết rồi!



Từ Tự Truân ấm ức nói: “quên đi. Ta chỉ là thuận miệng hỏi một câu.”



Trà Hương thở phào nhẹ nhõm.



Trở về Đông sương phòng, bún lạc đã được bưng lên.



Bún trắng như tuyết. Nước súp mà hồng, làm cho người ta nhìn thấy miệng liền muốn ăn.



Thập Nhất Nương lại hỏi Từ Tự Truân: “Có phải nơi nào không thoải mái không?”



Từ Tự Truân nhìn ánh mắt của Thập Nhất Nương tỏ ra ân cần, ký ức

trong đầu như nước biển cuộn trào mãnh liệt tới, hình chân dung treo

trên tường và người trước mắt phảng phất như trùng lặp thành một người.

“…”



“Sao thế?” Giọng nói lo lắng của Thập Nhất Nương kéo hắn từ trong mê man trở lại.



Từ Tự Truân cẩn thận nhìn Thập Nhất Nương.



Mẫu thân và nương là khác nhau.



Trên bức tranh. Mặt mày nương thân tinh sảo, ánh mắt bình tĩnh, khóe

miệng chứa đựng nụ cười như có như không. Có một loại tường hòa của

người mẹ bi lụy. Mẫu thân cũng thích khóe miệng mỉm cười, chẳng qua là

ánh mắt sáng suốt trong vắt. Lộ ra thần thái sáng láng.