Thứ Nữ Công Lược

Chương 424 : Vô vọng (thượng)

Ngày đăng: 17:20 30/04/20


Đi ra khỏi phòng Thập Nhất Nương, phía ngoài mưa nhỏ, róc rách, đánh vào trên lá khô, có một loại mùi vị trong trẻo lạnh lùng.



Từ Tự Truân hỏi Đỗ ma ma đến xem hắn đã ngủ chưa: “Ngài còn nhớ rõ sinh nhật của nương của ta không?”



Đỗ ma ma suy nghĩ một chút, cười nói: “Là hai mươi chín tháng năm”

lại có chút không chắc, “Hẳn là hai mươi bảy tháng năm.” Rồi giải thích, “Ma ma lớn tuổi, không nhớ rõ ràng nữa rồi. Hôm nay sao Tứ thiếu gia

lại đột nhiên hỏi cái này?”



“Không có gì!” Từ Tự Truân rũ mí mắt, lông mi rậm thật dài giống như

cây quạt nhỏ, che thành cái bóng hình nguyệt nha, hết sức đáng yêu, “Chỉ là đột nhiên nghĩ tới!”



Đỗ ma ma yêu thương ôm lấy Từ Tự Truân: “Đi ngủ sớm một chút đi! Sáng mai còn phải đi học đó!”



“Ừ!” Từ Tự Truân biết điều nhẹ nhàng đáp, sột soạt nằm xuống.



Đỗ ma ma giúp hắn dịch dịch góc chăn, dặn dò Trà Hương trực đêm mấy câu, lúc này mới đi chỗ Thái phu nhân.



Trà Hương đóng cửa, nghỉ ở trên tháp quý phi một bên.



Trong phòng an tĩnh lại.



Giọt nước mưa trên mái hiên nhỏ giọt có quy luật, từng tiếng, có thể

nghe rõ, làm cho Từ Tự Truân không ngủ được. Trong đầu hắn thỉnh thoảng

hiện lên khuôn mặt tươi cười hơi nịnh hót của đám ma ma quản sự.



Từ trước, những thứ này đều chỉ thuộc về mẹ ruột của hắn, nhưng bây giờ, lại thuộc về một người khác.



Nghĩ đến những thứ này, trong lòng hắn đã cảm thấy khó chịu.



“Trà Hương” Từ Tự Truân không ngủ được, “Mẹ ruột ngươi là một người như thế nào?”



Người trên giường vẫn lăn qua lộn lại, Trà Hương không dám chợp mắt.



“Mẫu thân của ta a!” Trà Hương cười nói, “Từ trước đã từng làm việc ở trong phủ, từng hầu hạ Thái phu nhân. Nhưng mà, nàng chỉ làm đến nha

hoàn tam đẳng liền gả cho người khác.” Nàng nghĩ đến dáng vẻ mẫu thân

phấn khởi khi nghe nói mình sắp tới chỗ Tứ thiếu gia làm việc, lộ ra nụ

cười vui vẻ, “Gặp ai cũng nói ta có tương lai, còn tốt hơn nàng khi đó

gấp trăm lần. Dặn dò chúng ta hầu hạ Tứ thiếu gia thật tốt, sau này đi

ra ngoài, cũng là người có thể diện......”



Từ Tự Truân nghe mấy câu cũng có chút không yên lòng. Mẹ ruột của hắn không phải như thế. Mẹ ruột của hắn chính là mỉm cười ngồi ở chỗ đó,

cũng làm cho những ma ma quản sự kia đứng cung kính, chứ nói chi là

những nha hoàn tam đẳng kia rồi. Mẹ ruột của hắn cũng sẽ không gặp người thì nói, mà là người khác nói, nàng vui vẻ nghe, nàng vừa mở miệng, tất cả đều an tĩnh lại, nghe nàng nói chuyện......



Nghĩ tới đây, trong lòng hắn đột nhiên có ý nghĩ muốn gặp nương, hơn

nữa ý nghĩ này theo thời gian càng ngày càng mãnh liệt, càng ngày càng

chấp nhất.



Từ Tự Truân đột nhiên đứng dậy, đi giầy rồi bò lên trên đại kháng gần cửa sổ.



Trà Hương chưa kịp khoác áo, vén chăn lên kẹp áo khoác rồi đi theo.
Từ Lệnh Nghi cau mày: “Làm sao nàng lại tới!” Lại nói, “Đang nghỉ ngơi trong phòng nương.”



Thập Nhất Nương không chú ý cái gì, xoay người đi vào trong phòng Thái phu nhân.



Thái phu nhân cúi đầu ngồi bên đại kháng gần cửa sổ đang lau nước mắt, chỉ có Đỗ ma ma hầu hạ ở trong phòng.



“Nương!” Thập Nhất Nương bước nhanh tới, nhìn thấy Từ Tự Truân núp ở trên kháng.



Mặt hắn như giấy vàng, cắn chặt hàm răng, trên mặt còn sót lại biểu cảm sợ hãi sau khi bị kinh sợ.



“Mời đại phu!”



“Con đã đến rồi!” Thái phu nhân cầm tay Thập Nhất Nương, “Bạch tổng quản đã đi mời đại phu rồi.”



Đỗ ma ma đã bưng ghế con gấm tới đây.



Thập Nhất Nương cũng không khách khí, ngồi xuống.



“Đã xảy ra chuyện gì?”



“Trà Hương nói, Truân ca đột nhiên muốn đi tế bái nương hắn, nàng

nghĩ tới thời gian còn sớm, bên kia lại có đám người Uông ma ma trông

nom......” Nói lại chuyện đã xảy ra, “Đến lúc bà tử đang làm nhiệm vụ xông tới, đã nhìn thấy Truân ca và Trà Hương đều ngồi phịch ở trên

mặt đất.”



Đây rõ ràng là có người giả quỷ hù dọa bọn họ.



Sắc mặt Thập Nhất Nương lạnh lùng.



Thời gian, địa điểm bấm đốt ngón tay chính xác như thế, cũng không phải là người bình thường có thể làm được.



Lòng nàng loạn như ma ngẩng đầu lên nhìn Thái phu nhân.



Chỉ thấy Thái phu nhân khuôn mặt bi thương, sâu trong đáy mắt lại lóe ra mấy tia lạnh thấu xương.



“Thế Truân ca......” Thập Nhất Nương rất là lo lắng.



Cũng không biết thuốc bắc liệu có thể có tác dụng điều trị tình huống này không.



Thái phu nhân không trực tiếp trả lời, chỉ dặn dò nàng: “Con là phụ

nữ có mang, không thể chịu được khổ cực này. Mau trở về nghỉ ngơi đi!

Bên này có ta và Hầu gia, sẽ không có chuyện gì!”



Truân ca như vậy, làm sao nàng ngủ được.



Thập Nhất Nương khe khẽ thở dài: “Con cứ chờ đại phu tới, xem đại phu nói làm sao mới đi nghỉ ngơi.”



“Con đứa nhỏ này.” Thái phu nhân có thể hiểu được tâm trạng của nàng, vỗ vỗ tay nàng, “Nếu không, đi lên giường của ta nghỉ ngơi!”



Thập Nhất Nương đang muốn khéo léo từ chối, thì Từ Lệnh Nghi mặt trầm như nước đi vào.