Thứ Nữ Công Lược

Chương 42 : Xuân yến (Trung)

Ngày đăng: 17:15 30/04/20


Một hàng người đi vào phòng khách, trước mặt bày một cái bàn uống trà vuông có phủ khăn trải bàn. Trên bàn dùng chén đĩa trong hoàng cung màu trắng sáng bày trái phật thủ hương vị ngọt ngào hứng thú, thơm hảo

hạng, góc tường có bàn kỷ trà cao trải khăn rực rỡ có bày chậu hoa tươi, ngọn đèn ngọc lưu ly bát giác sáng ngời như gương bàn trang điểm phản

chiếu ánh sáng nhu hòa lộng lẫy.



Thái phu nhân mặc bộ hoa bối tử lụa màu hoa tử đinh hương có hoa văn

hồ lô, cười khanh khách ngồi ở hướng tây trên giường La Hán sơn đen vạn

chữ, bên cạnh là vài vị phu nhân trang phục rực rỡ vòng ngọc khuyên châu bị một đoàn nữ tử quần áo sặc sỡ ngồi vây quanh người các nàng nói nói

cười cười. Lại có bảy, tám nha hoàn trẻ trung mặc bộ hoa bối tử màu lam

dâng trà hoặc bưng hạt dưa điểm tâm hoặc thay đổi đĩa, rộn ràng không

ngừng, trong phòng tràn ngập không khí náo nhiệt vui mừng.



Thấy đại thái thái, thái phu nhân đứng dậy nghênh đón lại đây.



Đám phu nhân kia cũng đều ồn ào đứng dậy đi theo phía sau thái phu nhân.



Thập Nhất Nương thấy Kiều phu nhân cùng Lục tiểu thư Kiều Liên Phòng Kiều gia khiêm tốn giúp đỡ Kiều phu nhân.



Kiều Liên Phòng cũng thấy Thập Nhất Nương.



Vẫn là trang phục trắng trong thuần khiết, gương mặt trắng nhẵn nhụi

sạch sẽ, cằm kiên quyết, mắt hạnh thật to, lông mi cong dầy…… Nhưng liếc mắt nhìn qua một cái, không biết tại làm sao, cái Tiểu cô nương luôn

trầm mặc đi theo phía sau các nàng đột nhiên có chút xa lạ.



Nàng nao nao.



Trong ánh mắt không còn vẻ nhút nhát xấu hổ, cử chỉ không còn vẻ câu

nệ nhát gan, mà hiện tại ánh mắt trở nên ôn hòa, tươi cười điềm tĩnh, cử chỉ hào phóng, khiến cho quanh thân nàng đều lộ ra vẻ thong dong bình

tĩnh.



Giật mình trong đáy mắt, nàng khẽ nhìn lướt qua.



Chuyện gì xảy ra?



Nàng chưa kịp suy nghĩ, đã bị một cái nữ hài tử mặc quần áo màu đỏ tươi bên người Thập Nhất Nương hấp dẫn ánh mắt.



Nữ hài tử kia chỉ mười lăm, sáu tuổi, dáng người cao gầy, đường cong

hấp dẫn, da trắng như tuyết đầu, mi đen dầy như than, tóc đen tuyền búi

cao, cài hai đóa châu hoa vàng ròng cẩn đá xanh song song.



Tuy là mỹ nhân hiếm thấy, nhưng không phải độc nhất vô nhị.



Nhưng nàng đi theo phía sau đại thái thái, lưng thẳng tắp, cằm kiêu

ngạo, quay đầu nhìn lại thấy nàng ấy lộ ra vài phần kiêu ngạo mà nữ tử

bình thường không lộ vẻ, khiến nàng giống như hạc trong bầy gà, giữa một phòng đầy nữ quyến biết vâng lời, xinh đẹp mỹ lệ, sáng chói.



Kiều Liên Phòng hít một ngụm khí lạnh.



Nữ tử này là ai?



Chẳng lẽ nàng ta không biết đạo làm nữ tử là phải ngoan ngoãn nghe

lời? Chính là Ngũ phu nhân của Từ gia dù có Đan Dương huyện chủ cũng

không dám như thế. Hoặc, nàng ấy là quận chúa nhà ai?
Vị Cam thất tiểu thư này còn giữ lại mấy phần hồn nhiên của tiểu cô nương, thật sự là hiếm thấy!



Ngũ phu nhân cùng Lâm tiểu thư là bà con, mấy người này cùng nàng

cũng không xa lạ, mọi người chào hỏi nhau xong, thái phu nhân liền mời

mọi người nhập tiệc:”…… Xong sớm một chút để nghe diễn.”



Mọi người cười phân chủ thứ ngồi xuống.



Nhóm nha hoàn bưng nước hương cam cho mọi người rửa tay, lại có nha hoàn tay chân nhẹ nhàng mang canh thịt hầm đến.



Vài vị phu nhân thiếu phu nhân, đều uống sơ một chút rượu, các tiểu thư cũng quy củ để người bên người hầu hạ ăn cơm.



Cơm xong, mọi người chuyển qua sảnh phía tây uống trà, sau đó mới đi Điểm xuân đường.



******



Bối cảnh Điểm xuân đường để biểu diễn tại nhà đã muốn chuẩn bị tốt,

trong viện yên tĩnh lặng lẽ không thấy một bóng người. Sương phòng là

mặt sau sân khấu kịch đã đóng chặt, đối diện mặt bắc sương phòng lại mở

rộng ra, bên trong tiệc rượu đã bày hầu như khắp trường tháp, trước tháp bày mâm trái cây trên bàn trà, trà nước, hai bên còn bày bồn súc miệng

tráng men hình dưa hấu đỏ.



Tam phu nhân dẫn mọi người tiến đến mặt bắc sương phòng, sau một hồi

khách sáo, mọi người ấn theo tuổi tác ngồi xuống hai bên, thái phu nhân

tự nhiên cùng Trịnh thái quân kia ngồi xuống cùng nhau, đại thái thái

cùng Cam phu nhân trẻ tuổi nhất cũng ngồi xuống cùng nhau.



Còn có nha hoàn bưng ghế con đặt ở bên trường tháp.



Các thiếu phu nhân, tiểu thư đều tự ngồi vây quanh trưởng bối.



Các nha hoàn dâng trà.



Có nam tử mặc cẩm y màu vàng hơi đỏ hoa tròn đi vào:” Thỉnh nhóm phu

nhân chọn vở diễn.” Nói xong, hơi cúi đầu, chắp tay đem thiếp vàng mời

chọn.



Mấy người Lâm tiểu thư liền cả kinh đứng lên.



Các phu nhân đều cười rộ lên, trêu chọc nói:” Ngũ gia chúng ta khi nào thì làm bầu gánh Đức âm ban?”



Nam tử kia ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt anh tuấn sáng ngời như ánh mặt trời.



“Nghe nói các vị phu nhân ở đây, ta đặc biệt nhận làm việc này.” Hắn

trêu tức nói,” Không biết các vị phu nhân là nghe kịch văn? Hay là nghe

kịch võ? Nếu không, ta đưa tên của vài vở nhé?” Có vài phần bất cần đời, chọc các vị phu nhân cười một trận.



Mấy người Lâm tiểu thư cũng ngồi xuống che tay áo mà cười.



Trong lúc nhất thời, trong phòng không khí vui vẻ cực kỳ.