Thứ Nữ Công Lược

Chương 439 : Tò mò (Thượng)

Ngày đăng: 17:20 30/04/20


Edit: Hạ

Khó trách xảy ra chuyện Vu cổ, Từ Lệnh Nghi cũng không buồn hỏi một tiếng, trực tiếp xử trí toàn bộ người có liên quan.



Tra tới tra lui, chỉ biết tựa như quân bài domino (đô-mi-nô), toàn bộ đổ xuống.



Chuyện này lại dính dấp đến Văn di nương.



“Tứ phu nhân, ” Dịch di nương sợ Thập Nhất Nương không tin, càng nói

càng lớn tiếng, “Tần di nương đã có lòng dạ khó lường từ trước, mưu đồ

bất chính. Những năm qua, chuyện mà nàng ta nhớ mãi không quên chính là

làm thế nào để Nhị thiếu gia do nàng ta sinh ra lên ngôi vị Thế tử. Cầu

Chu Đạo bà, làm hình nhân nho nhỏ để đâm, tất cả đều do một mình nàng ta gây nên, thật sự cùng ta không có bất kỳ quan hệ, ta cũng là người bị

hại.” Vừa nói, Dịch thị quỳ gối trên mặt đất “phù phù” một tiếng, “Tứ

phu nhân, mấy ngày qua ta với phu nhân không thù hận, trước kia cũng

không oán, hại Tứ thiếu gia, đối với ta có ích lợi gì? Nhưng với Tần di nương thì khác. Tứ thiếu gia nếu là có xảy ra bất trắc, mặc dù không

liên quan đến phu nhân, nhưng phu nhân là mẹ kế, không tránh khỏi sự sơ

xuất không xem xét kỹ. Mọi người đang ngồi trong nhà, đột nhiên có tai

họa từ trên trời giáng xuống như vậy, cho dù phu nhân có lòng dạ khoan

dung độ lượng, vẫn bị oan khuất, chỉ sợ cũng phải nóng giận đến một Phật xuất thế, hai Phật thăng thiên (chết*). Đặt tình huống trong lúc bình

thường, nằm trên hai, ba ngày, uống vài thang thuốc lưu thông khí huyết, tâm sự vài câu với nha hoàn thiếp thân, chuyện này cũng dần dần qua đi. Nhưng phu nhân lại đang mang thai, quan trọng là thân thể còn khó

chịu,thai vị chưa ổn. Phu nhân có thể nhịn được khẩu khí này xuống,

nhưng Lục thiếu gia còn chưa ra đời có thể nhịn đước khẩu khí này xuống

hay sao? Nếu Lục thiếu gia ở trong bụng vì thế mà làm ầm ĩ....”

Giọng nói của Dịch thị ngừng lại một lát, dập đầu như giã tỏi rồi ngẩng

đầu lên, “Tứ phu nhân, chuyện này, từ đầu tới cuối chỉ có Tần di nương

đòi bỏ đi. Nhưng phu nhân nhất định phải mở mắt nhìn cho rõ ràng, hiểu

rõ mới được. Cũng không thể để cho người thân đau đớn, tạo thành thù

hận, để cho bọn tiểu nhân chiếm được tiện nghi!”(**)



(*) tức giận đến nỗi hiền lành như Phật cũng phải lộ diện,, cũng bị làm cho chết.



(**)Nguyên văn 白白便宜了那些小人: uổng công cho bọn tiểu nhân được tiện nghi.



Hổ Phách ở một bên nghe vậy thì trong lòng”Bang bang” nhảy loạn.



Lời này của Dịch di nương có đạo lý.



Ai cũng biết thân thể của Tứ thiếu gia suy yếu, bị Ngũ Gia bế tung

lên trên trong không trung hai cái cũng có thể bị bệnh chừng mấy ngày.

Nếu như bởi vì bị người kinh mà chết, hoặc là tinh thần hoảng hốt, không thể đảm nhiệm ngôi vị Thế tử, sợ rằng Thập Nhất Nương khó thoát khỏi

trách nhiệm thờ ơ, sơ xuất trong việc giám sát trông nom. Nếu vì thế mà

Thập Nhất Nương vừa vội vừa giận dẫn đến đẻ non thì.....



Nghĩ tới những chuyện này,Hổ Phách bỗng nhớ lại trước đó vài ngày,
thường, đừng nói là khi ấy Hầu phủ bấp bênh gặp khó khăn, chính là lúc

bình thường, các di nương mang thai, cho dù thời điểm chiếu cố cẩn thận, làm sao có thể để cho các di nương đứng thẳng theo quy củ? Không biết

này quy củ là lập pháp như thế nào?”



“Tứ phu nhân đã mất bảo chúng nô tỳ đứng thẳng theo quy củ, cũng chỉ

là những việc vấn an sáng chiều, sắp bàn đặt đũa, bưng canh bưng thuốc,

nữ công may vá….mà thôi.” Văn di nương nói, “Chẳng qua nô tỳ mới tới,

làm tiểu thư kiêu ngạo ở nhà đã quen, nhất thời không sửa được, thêm nữa chỉ vào phủ không bao lâu thì đã có bầu, thai nhi dường như không khỏe, chỉ hầu hạ Tứ phu nhân đã mất được mấy ngày thôi. Không giống Đông di

nương và Tần di nương, đã quen làm từ nhỏ, bảo các nàng ấy nghỉ ngơi,

chân tay còn luống cuống ấy chứ. Lại thấy Tứ phu nhân ngày đêm bận rộn, thấy thân thể không có gì đáng ngại, lập tức hầu hạ trong phòng Tứ phu

nhân.” Nói đến đây, giọng nói của Văn di nương dừng lại một lát, rồi nói tiếp, “Sau khi Hầu gia đi, đem công việc ở ngoại viện giao cho Bạch

tổng quản. Nhưng khi đó, người ở bên ngoài đều truyền rằng Vĩnh Bình Hầu phủ gặp xui xẻo, mấy quản sự ngoại viện thất chủ nhân Từ gia không có ở đây, chỉ có đàn bà con trẻ, dần dần có chút không an phận. Đem một

gian hàng mà mình tự quản nước chảy không lọt, trông chờ đến khi Từ gia

suy tàn là có thể cuỗm bỏ đi. Bạch tổng quản lại vừa đươc thăng làm tổng quản, những tên quản sự không an phận này lại là những kẻ từng làm việc ở trong tay lão hầu gia, Bạch tổng quản dần dần đè không xuống được.

Thái phu nhân đang bị bệnh đành phải đi ra ngoài quản lý công chuyện.

Trước mắt, Nhị phu nhân chăm bệnh cho Thái phu nhân bởi cũng học biết

tính toán, lúc tinh thần của Thái phu nhân tinh thần không được tốt thì

thỉnh thoảng giúp tính toán ít tiền thưởng, về sau bệnh của Thái phu

nhân càng ngày càng nặng, mọi chuyện ở ngoại viện đều giao vào tay cho

Nhị phu nhân và Bạch tổng quản.



“Các ma ma quản sự nội viện thấy tình huống của ngoại viện tình

huống, cũng có vài ma ma lão luyện nổi dị tâm( âm mưu, tính toán), lúc

thì nói nhanh đèn, nến niếc không đủ phải mua thêm, lúc thì nói đồ đã vỡ phải mua, ngày ngày la hét muốn tiền, lại không giao nộp sổ sách ra;

cũng có vài ma ma lúc đầu được Nhị phu nhân trọng dụng, đột nhiên đổi

chủ tử, tác phong làm việc hoàn toàn không giống nhau, muốn sai đi làm

việc còn không biết có làm nổi không nữa, chỉ biết sống ngày nào hay

ngày ấy; còn ở một bên xem náo nhiệt, rồi nói mình không làm gì cũng

không cầu có công, chỉ cầu không chết, lề mà lề mề. Tứ phu nhân quá cố

đè người này xuống thì người kia lại nổi lên, mười ngón tay cũng không

đủ dùng. Một thời gia sau, cũng tránh không khỏi có chút nóng nảy. Nghĩ

tới mọi chuyện trong phủ khi ở trong tay Nhị phu nhân đều thuận lợi, sao vào tay mình lại chuyển biến khác rồi? Cũng không nói cho ai biết, sợ

người khác biết rồi chê cười, nín nhịn tức giận đấu lên đấu xuống cùng

với mấy bà ma ma quản sự, về đến phòng thì nằm xuống đã ngủ, ngay cả nói cũng không thích nhiều lời, chỗ Thái phu nhân cũng đi đến ít dần, nào

có con tinh lực (tinh thần và sức lực) quản chúng nô tỳ đây? Toàn bộ

công chuyện trong nhà chuyện, đều giao cho Đào ma ma!”



Thập Nhất Nương hơi bất ngờ.



Không biết thế nào lại nghĩ đến Đại thái thái.



“Vậy Đào ma ma đối với các ngươi...... Như thế nào?”