Thứ Nữ Công Lược

Chương 66 : Điêu linh (Hạ)

Ngày đăng: 17:15 30/04/20


Đại thái thái cứ như vậy khóc, những người khác nghĩ đến Nguyên Nương trẻ tuổi, đúng là như lúc mặt trời đứng giữa trưa lại cứ như thế liền

mất đi, không khỏi sinh cảm giác thế sự vô thường, liền khóc theo.



Chắc là mẫu tử liên tâm, theo bản năng Truân ca cảm giác được sợ hãi, sợ tới mức khóc lên.



Nhũ nương bước lên phía trước an ủi hắn, còn có phu nhân tiến lên lau nước mắt cho Truân ca.



Truân ca đánh tay phu nhân kia, tiến vào nằm trong lòng mẫu thân.



Phu nhân kia biểu tình xấu hổ, thì thào lui đến góc tường.



Nhũ nương liền nói:” Truân ca, Tần di nương đến lau mặt cho người!”



Đại thái thái nghe vậy ngẩng mạnh đầu lên nhìn lại phu nhân kia.



Liền thấy phu nhân kia hơn ba mươi tuổi, vóc người trung bình, mặc bộ hoa bối tử màu đinh hương, mặt trắng như bạc, mắt hình trái hạnh, trắng bạch nõn nà, làm cho người ta thấy thập phần thoải mái.



Nghĩ đến nữ nhi tái nhợt tiều tụy, lại nhìn vị di nương sinh thứ

trưởng tử này châu tròn ngọc sáng, đại thái thái càng cảm thấy thương

tâm, khóc càng lớn hơn nữa.



Truân ca sợ tới mức trốn ở trong lòng mẫu thân, sợ vị ngoại tổ mẫu của mình.



Nguyên Nương nghe, nước mắt loang dài trên gối đầu không tiếng động.



” La gia đại thái thái đừng khóc!” Có âm thanh ôn hòa khuyên đại thái thái, “Tứ phu nhân luôn luôn kiên cường. Mấy năm nay, gặp không biết

bao nhiêu hung hiểm đều vượt qua được, tin tưởng lần này Tứ phu nhân

cũng có thể gặp dữ hóa lành, trong nạn có phúc.”



Đại thái thái ngẩng đầu, hóa ra là vị nội thị kia.



Vị nội thị kia liền hướng tới đại thái thái hơi cười một chút, lại đi khuyên thái phu nhân: “Ngài khóc như vậy, dọa sợ Truân ca. Không để ý

người lớn, cũng phải chiếu cố đứa nhỏ mới được.”



Nói xong làm mặt đại thái thái đỏ lên, bịt miệng cố nén tiếng khóc.



Thái phu nhân nghe cũng thu nước mắt: “Lôi công công nói đúng.”



Bên ngoài có người nghe, tiếng khóc cũng dần dần nhỏ.



Nội thị kia liền nhân cơ hội cáo từ: “…… Bây giờ cũng không còn sớm, ta còn muốn trở về đáp lời với hoàng hậu nương nương.”



Thái phu nhân tự mình tiễn Lôi công công, đến cửa, Lôi công công liền dừng bước chân: “Sao dám quấy rầy ngài!” Nhất định không cho thái phu

nhân tiếp tục tiễn.



Ngũ phu nhân liền xung phong nhận giúp thái phu nhân tiễn khách.



” Vậy thì còn gì bằng.” Lôi công công cười nói,” Chúng ta thật lâu không có nhìn thấy Đan Dương huyện chủ.”



Thái phu nhân thấy thế, cùng Lôi công công kia hàn huyên vài câu, để Ngũ phu nhân tự mình đi tiễn khách.



Đợi Lôi công công đi xa, một đám người vây quanh thái phu nhân trở về phòng.



Vừa mới vào cửa, có tiểu nha hoàn bẩm:” Nhị phu nhân đã tới!”
Hóa ra tất cả mọi người là đi về cùng một hướng……



Đợi xe ngựa qua Thái hồ, đã thấy một mảnh trắng xóa.



Đợi tiến vào Vĩnh Bình Hầu phủ, chỉ thấy cổng trong cổng ngoài thông

suốt, tất cả các cánh cửa đều mở rộng ra, lều rạp đám tang đều đã sớm

dựng, quản sự gã sai vặt đều mặc áo cà sa trắng, hoặc đứng tạm ở một bên giúp đỡ dựng lều rạp thứ hai, hoặc ra ra vào vào làm việc vội vàng.



Thấy xe ngựa La gia, lập tức có quản sự đi đến nghênh đón, kêu bà tử dẫn khách mang các nàng đi nội viện.



Còn chưa có tiến sân, Thập Nhất Nương chợt nghe thấy tiếng Truân ca khóc.



“Các ngươi đã đến!” Nghênh đón các nàng chính là Tam phu nhân tiều tụy.



Đại phu nhân, gật đầu, giới thiệu Tam phu nhân cho Nhị phòng cùng Tam phòng.



Mọi người hành lễ, mắt Tam phu nhân chưa đầy nước mắt:” Mau đi vào nhìn xem đi!



Đại phu nhân, lên tiếng, cùng Tam phu nhân tiến vào nội thất.



Nguyên Nương ngủ ở trên Giường La Hán, mang theo trâm cài tóc cửu

châu hoa của nhất phẩm phu nhân, mặc địch y màu đỏ thẫm, biểu tình bình

thản, thần sắc ôn hòa, giống như bình thường đang ngủ.



Đỉnh đầu nàng thắp một ngọn đèn, phía dưới chân vây xung quanh là bốn năm vị phu nhân lạ mặt, thấp giọng khóc nỉ non. Truân ca cùng Trinh tỷ nhi, còn có một cái tiểu nam hài khoảng mười tuổi đều mặc hiếu y đứng ở bên người Nguyên Nương. Trinh tỷ cùng nam hài kia đều cúi đầu lau nước mắt, chỉ có Truân ca, lớn miệng khóc lớn.



Thập Nhất Nương nhìn thấy, nước mắt lập tức liền chảy ra.



Đại phu nhân, đám người nhìn thấy cũng đều khóc lên.



Trong lúc nhất thời, trong phòng tiếng khóc vang cả một mảng.



Không biết ai nói một câu:” Truân ca, Thập Nhất di ngươi đến đây. ”



Truân ca vừa nghe, khóc càng lợi hại. Một bên khóc, còn một bên nức nở nói:” Ta muốn nương, ta không cần Thập Nhất di.”



Ánh mắt mọi người đều nhìn Thập Nhất Nương.



Có người đưa mắt nhìn, có người dường như có chút đăm chiêu, có người kinh ngạc không thôi…… Không khí trở nên có chút quỷ dị.



Thập Nhất Nương rất là khiếp sợ. Nhưng đồng thời, nàng không có che

dấu cảm xúc của mình, muốn lấy cái này nói cho mọi người biết mình cũng

kinh ngạc. Nhưng trong lòng nhưng không khỏi hỏi thầm: Truân ca như thế

nào lại nói ra một phen như vậy……



Cũng may Tam phu nhân thập phần thông minh, nhìn thấy không khí không đúng, lập tức kêu bà tử dẫn khách dẫn các nàng đến chỗ đại thái thái

nơi đó: “…… Hiện tại ở Lệ cảnh hiên nghỉ ngơi. Chắc chắn cái vị thái

thái, phu nhân, cùng tiểu thư đều thập phần nhớ mong.”



Đại phu nhân, cũng rất nhớ thương đại thái thái.



Nói cám ơn, mọi người đi theo bà tử dẫn khách đi Lệ cảnh hiên.