Thứ Nữ Công Lược

Chương 677 : Như đưa đám (hạ)

Ngày đăng: 17:24 30/04/20


Edit: Leticia



Beta: Tiểu Tuyền



Thập Nhất Nương bật cười: “Rốt cuộc là chàng tìm vợ cho Giới ca nhi hay là tìm bạn cho thiếp đây? Nếu chàng tìm vợ cho Giới ca nhi, thì thiếp cảm thấy chuyện này còn phải xem lại một chút. Nếu chàng tìm bạn cho thiếp, vậy thì không cần đâu. Vợ của Dụ ca nhi, Truân ca nhi đều rất hiếu thuận......” Nàng vừa nói, lại cầm tay Từ Lệnh Nghi, “Phụ mẫu sẽ đi trước chúng ta, cuộc sống của con gái còn dài. Bạn già bạn già, chính là hi vọng khi đến già có một người làm bạn đấy......” Theo lời của nàng, trong đôi mắt giống như ngày hè của Từ Lệnh Nghi dần dần sáng lên, thấy vậy trong lòng Thập Nhất Nương căng thẳng, lại nhất thời ngừng nói.



“Ta biết!” Từ Lệnh Nghi nắm lại tay của nàng, “Cứ theo nàng đi.” Lại cảm thấy lời này không biểu thị rõ ý muốn nói “Sau này ta sẽ thường xuyên ở cạnh nàng.” Ánh mắt nhìn nàng vô cùng chăm chú.



Thập Nhất Nương cũng không phải muốn một câu hứa hẹn của hắn.



Nàng muốn nói cho Từ Lệnh Nghi biết, chỉ cần đi cùng nhau cho tới khi cuối đời chính là phu thê rồi, không cần vì suy nghĩ đến tâm tình của nàng mà gả Anh Nương cho Giới ca nhi. Dĩ nhiên, nếu như Anh Nương và Giới ca nhi có ấn tượng tốt về nhau, vậy thì không cần bàn tới những thứ khác rồi.



Nhưng bàn tay to dần dần nắm chặt cũng đang nói cho nàng biết, hắn mượn chuyện lần này để biểu đạt cái gì đó......



Thập Nhất Nương do dự nhìn Từ Lệnh Nghi.



Tay của hắn, ấm áp, có lực, vững như bàn thạch, làm cho người ta cảm thấy an toàn,như muốn đem sự an tâm thu chặt lại.



Trong lòng Thập Nhất Nương ấm áp.



Ngoài phòng truyền đến tiếng quản sự ma ma cầu Hổ Phách thông bẩm, ngoài cửa sổ, ánh mặt trời mùa thu sáng rỡ rơi vào trong viện, mấy tiểu nha hoàn chưa vấn tóc đứng cười nhẹ nhàng trên ghế con đang hái hoa lựu.



Thế giới phức tạp như vậy, nhưng lòng của nàng chưa từng yên bình như thế.



* * * * * *




Trải qua mấy ngày nay, hôm nay là lần đầu tiên Từ Lệnh Nghi trở lại sớm như vậy, nên Từ Tự Truân đã chạy tới, nhìn bộ dạng này là nhìn thấy có cơ hội tới gặp Từ Lệnh Nghi đấy.



Ý niệm trong đầu hiện lên, Từ Tự Truân đã đi đến.



Hắn hành lễ, có chút chân tay luống cuống đứng ở trước kháng: “Phụ thân, co con......” Lộ ra vẻ rất bất an



Từ Lệnh Nghi thở dài trong lòng, chỉ vào ghế Thái sư bên cạnh: “Ngồi xuống rồi từ từ nói!”



Từ Tự Truân do dự một hồi lâu, rồi nhẹ nhàng lắc đầu.



“Phụ thân, lúc ngài không ở nhà, công việc quản gia đều giao cho con chú ý.” Hắn vừa lớn tiếng nói chuyện, vừa rũ mắt nhìn mũi chân, không nhìn người khác, “Nhưng con lại đi làm hoa đăng. Chuyện này con làm sai rồi. Xin phụ thân tha thứ cho con lần này, sau này con sẽ không bao giờ… làm như vậy nữa.”



Mặc dù nghĩ Từ Tự Truân có lời muốn nói, nhưng ai cũng không ngờ hắn có thể đi thẳng vào vấn đề nói xin lỗi luôn như vậy.



Từ Lệnh Nghi không khỏi cảm khái hàng vạn hàng nghìn lần.



Đứa bé này, rốt cuộc cũng đã tới để đối mặt với sai lầm của mình rồi.



“Con nói con sai rồi, vậy con sai ở chỗ nào?” Từ Lệnh Nghi lạnh lùng nhìn hắn, khóe mắt đuôi lông mày cũng không hạ xuống, lộ ra vẻ có chút hờ hững với lời xin lỗi của Từ Tự Truân.



Phụ thân nguyện ý nghe hắn nói......tim Từ Tự Truân vẫn luôn căng thẳng rốt cục cũng nới lỏng ra mấy phần: “Con không nên không phân biệt được chủ thứ, vì làm đèn lồng mà trì hoãn việc vặt trong nhà. Đáng ra con nên xử lý tốt mọi việc rồi mới đi làm đèn lồng. Phụ thân,” hắn ngẩng đầu lên, chân thành nói với Từ Lệnh Nghi: “Sau này con sẽ không bao giờ … làm như vậy nữa!”



“Biết sai là tốt rồi.” Giọng điệu của hắn vẫn có chút nhàn nhạt như cũ, nhưng vẻ mặt lại hòa hoãn hơn rất nhiều, “Quan trọng hơn chính là phải rút kinh nghiệm, sau này không nên tái phạm nữa. Phải biết rằng, Nhị ca ngươi không có nhà, ngươi chính là người lớn nhất trong nhà, nên làm gương cho các đệ đệ.....”